Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1072: Đại phá sát cảnh 3



Nàng cũng nói như vậy, Phong Liên Dực ăn thua thiệt còn có thể thế nào? Thoát ly khỏi phong ấn trong thân thể tiểu hồ ly, nàng kỳ thật mới là hồ ly giảo hoạt a!

"Không đau, không hề đau chút nào."

So sánh với nỗi đau mất đi nàng thì chút đau nhức này tính là gì.

Có thể để nàng làm nũng bên người, lập tức chết cũng cam nguyện, đau một chút có sao?

Gió bão tàn phá bừa bãi giữa không trung, hai người ôm chặt nhau, thân thể linh hoạt, rất ăn ý tránh tất cả gió tập kích tới, rơi trên mặt đất, chợt lóe thân trốn sau một tòa núi đá.

Mà trên núi đá, nhìn một màn này Yểm đột nhiên hiểu ra gì đó, bước chân tiến tới trước đột nhiên dừng lại.

Trong lòng nặng trịch như bị ngàn cân đá đè nặng.

Tại sao lần nào cũng thấy nàng trước tiên, nhưng lại không nhận ra nàng chứ?

Hiểu rõ nàng như vậy, thích nàng như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác bỏ qua nàng......

Trong lòng đột nhiên khó chịu muốn chết, Yểm kiềm nén xúc động, mím môi yên lặng đứng.

Phía dưới núi đá hai người đã trải qua đủ loại sóng gió rốt cuộc gặp lại, không cần nhiều lời tâm sự, chỉ nghe tiếng cười trầm thấp của đối phương đã hiểu.

Hắn chờ rất khổ cực, tìm được nàng cũng rất khổ cực.

Nhưng ai cũng biết, nói nhảm nhiều làm gì?

Bởi vậy, sau khi cùng nhau cười, Nguyệt Dạ đã nói: "Sát cảnh là ảo thuật của Quân Ly, ảo thuật cường đại phụ thuộc vào môi giới để thi hành, chỉ cần phá hủy môi giới thì có thể hóa giải ảo thuật."

Trong lúc sống còn, bọn họ không thể lãng phí nhiều thời gian, bởi vậy Nguyệt Dạ vừa mở miệng liền nói ra trọng điểm.

"Môi giới?" Nghe vậy, Phong Liên Dực lập tức ngẩng đầu, nhìn khe nứt chảy ra máu tươi đậm đặc trên bầu trời.

Nguyệt Dạ mỉm cười gật đầu: "Ngươi đã nghĩ giống ta".

"Hừ!"

Hai người vừa nói, một tiếng hừ lạnh từ phía sau vang lên, Yểm chậm rãi thong thả bước tới, hơi khinh thường cười nhạo một tiếng bọn họ.

Âm điệu quen thuộc khiến Nguyệt Dạ buông lỏng tâm tình một chút, mỉm cười quay đầu lại nói:"Yểm các hạ có gì chỉ giáo?"

"Nếu muốn lãnh giáo Bổn đại nhân, còn không mau lại đây đấm chân bóp vai cho Bổn đại nhân!"

"Chết đến nơi còn muốn hưởng thụ?" Nguyệt Dạ cười lắc đầu, đã quen với tính của Yểm, từ trước hai người đấu võ mồm Yểm chưa từng thắng nàng, hiện tại sao có thể thắng được?

Tranh đấu theo kiểu tâm cơ với địch, nàng vĩnh viễn có thể tìm được điểm yếu của đối phương.

Yểm hừ một tiếng: "Dù có chết hay không cũng chẳng sao, cho dù ngươi biết môi giới, nhưng ngươi cũng đang ở trong ảo cảnh, có thể có cách hủy diệt môi giới sao?"

"Có thể nghĩ cách được."

"Không phải ta chê cười ngươi, nhưng để ngươi phá sát cảnh dễ dàng thì cũng quá coi thường chúng ta!"

"Vậy ý ngươi là ba chúng ta phải chết ở đây?" Nguyệt Dạ mị mị con ngươi, nói.

"Chẳng sao, dù sao ta sống đủ rồi." Yểm không thèm quan tâm nói.

"Ngươi không, nhưng ta khác ngươi." Nguyệt Dạ nói xong, liền ngẩng đầu nhìn vết nứt dài rộng quỷ dị trên bầu trời.

Bầu trời như một vết thương chồng chất da thịt, xung quanh tiếng gió rên rỉ như tiếng hô khổ sở lúc vết thương đau nhức.

Trong óc hiện hình ảnh Quân Ly lưng đầy vết thương ngâm mình trong ao nước nóng màu đen cỏ linh chi.

Giống nhau như thế, hẳn là không sai được.

Huống hồ Phong Liên Dực hai ngày quan sát trong sát cảnh cũng ăn khớp suy nghĩ với nàng, vậy hẳn là tám, chín phần mười là đúng rồi.

Quân Ly thật đúng là khủng bố, tự lấy thân mình làm môi giới sáng tạo ra sát cảnh cường đại như thế.

Để chính mình thừa nhận thống khổ cực lớn như vậy, hắn không muốn mất đi bản thân quá nhanh, bởi vậy muốn dùng vết thương đau đớn để bảo trì ý nghĩ thanh tỉnh.

Nhìn khuôn mặt trầm tư tú lệ ngưng đọng, ánh mắt Yểm hơi thâm thúy, sau một lát, môi yêu nghiệt nhếch lên.

"Cho dù biết môi giới sát cảnh là thân thể Quân Ly, ngươi hiện tại cũng đang ở trong sát cảnh thì làm được gì?"

Nguyệt Dạ sửng sốt, thoáng chần chờ một chút, sau đó hai tay tạo thành chữ thập, kết ấn phóng ra, nhắm mắt lại, sau một lát lại cau mày mở mắt ra.

"Hắc hắc, ở trong sát cảnh, không thể liên lạc với ngoại giới bằng bất cứ cách gì." Yểm cười tủm tỉm nói.

Quả thật, cho dù thông qua Vạn Thú Vô Cương cũng không liên lạc được với ngoại giới.

Nhìn thấy bộ dáng cau mày của nàng, Phong Liên Dực khẽ mỉm cười nói: "Không liên quan, tìm một chỗ ngồi chậm rãi nghĩ cách sau."

Mặc kệ hoàn cảnh nguy hiểm thế nào, hắn vẫn vĩnh viễn bình tĩnh như vậy.

Chỉ còn lại có một ngày, nếu không thể ra ngoài, hắn cùng Yểm sẽ chết.

Nguyệt Dạ mím môi không nói nên lời, tuy nhiên trong lòng khó tránh khỏi cảm xúc lo lắng.

Ba người ngồi bên bờ vách núi đón gió bão, cùng yên lặng nhìn vết nứt trên bầu trời.

"Tên Quân Ly này thật ngoan độc à, không có môi giới, thân mình hắn đã cường đại rồi, cho nên sát cảnh mới không có sơ hở nào."

Nghe Yểm mỉm cười nói, Nguyệt Dạ mở miệng hỏi: "Ngươi lúc đầu chế tạo sát cảnh, dùng cái gì làm môi giới?"

"Người hại chết Cẩn nhi." Yểm thờ ơ nói.

Nguyệt Dạ nao nao, như có điều suy nghĩ nhìn về phía hắn.

Yểm mị hoặc cười, trong nháy mắt điên đảo chúng sinh "Chính là ông nội ngươi."

Tâm tư vừa động, lúc đầu Yểm đã từng nói đến chuyện liên quan tới cái chết của Hiên Viên Cẩn. Hiên Viên Cẩn là người cường đại như vậy, không gì sánh được, nhưng khó sinh mà chết, có thể tưởng tượng Yểm hận người kia thế nào.

Nếu không phải do hắn, Hiên Viên Cẩn sẽ không sớm chết như vậy, nàng nếu luyện chế Thất Phá Đan thành công, có thể bảo tồn vĩnh viễn hồn phách chính mình không chết thì cũng sẽ không khiến Yểm nhập ma.

Nàng sau khi dựng lại linh thể thành công mới mơ hồ phát giác, Hiên Viên Cẩn khổ tâm nghiên cứu Thất Phá Đan kỳ thật bởi vì biết sức mạnh phản phệ của Vạn Thú Vô Cương, vì muốn phá vỡ cái nguyền rủa này.

Chỉ tiếc, nàng chết quá sớm, nếu không đâu có bi kịch của Yểm cùng Quân Ly.

"Hắn chẳng có quan hệ gì với ta." Nguyệt Dạ lạnh lùng nói, đó là ông nội của Bắc Nguyệt quận chúa, chẳng quan hệ gì với nàng.

Yểm suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu, trong lòng thoải mái đùa giỡn: "Bản thể tên kia thật sự quá yếu, cho dù ta dùng bao nhiêu linh đan diệu dược duy trì linh thể hắn cũng vô dụng, nếu không ta đã sớm giết Hiên Viên Vấn Thiên, làm gì đến mức bị hắn phong ấn?"

Yểm trề môi, nhớ tới trận đánh năm đó vẫn tức giận bất bình.

Nguyệt Dạ bật cười, Yểm vẫn canh cánh trong lòng chuyện đã qua.

"Nam nhân bụng dạ hẹp hòi." Nguyệt Dạ lắc đầu nói.

"Phụ nữ âm hiểm xảo trá" Yểm mỉa mai đáp lại.

Hai người liếc nhau, lạnh lùng thản nhiên, nhưng lại như có vô số chớp điện bị kích thích phóng ra.

Nhìn hai người đấu võ mồm như con nít, Phong Liên Dực bất đắc dĩ thở dài, đưa tay chỉ lên bầu trời: "Nhìn kìa, có gì đó bất thường."

Nguyệt Dạ cùng Yểm lúc này mới rời mắt khỏi đối phương, theo ngón tay Phong Liên Dực nhìn về phía trên bầu trời.

Chỉ thấy máu tươi cuồn cuộn chảy trong một vết nứt, nhưng giờ phút này lại giống như bị cái gì vạch ra, đột nhiên mở rộng!

Nguyệt Dạ bỗng nhiên đứng lên, khẽ cười một tiếng: "Đã tới!"

"Ngươi để ai ở bên ngoài?" Nhìn thấy nụ cười giảo hoạt tên mặt nàng, Phong Liên Dực liền cười hỏi.

Nguyệt Dạ cười hắc hắc, nói: "Trước khi tới ta để Nến Đỏ thuận đường đi Thành Tu La tìm Lệ Tà, nói cho hắn biết, ngươi bị Quân Ly vây ở đây."

Phong Liên Dực bất đắc dĩ nói: "Tìm hắn tới cũng là một phiền toái lớn a."

"Nhưng đi ra ngoài được còn tốt hơn." Nguyệt Dạ bước từng bước về phía trước, hoàn toàn đứng bên bờ vách núi, mặc dù vẫn không động đậy, nhưng trong tay đã chậm rãi ngưng tụ nguyên khí màu đen.

Sợi tóc vốn đen từ từ bị thay thế bằng màu đỏ rực.

Nhìn tóc đỏ quen thuộc, ý cười trong con ngươi Phong Liên Dực chậm rãi dịu dàng, mà Yểm lại hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, "Quả nhiên là nha đầu giảo hoạt!"

Bên ngoài sát cảnh, hai luồng nguyên khí băng hỏa khổng lồ lan ta khắp cả rừng rậm, trong lúc đó, rừng rậm xanh um tươi tốt không còn một ngọn cỏ, toàn bộ cây cối hoa cỏ hóa thành tro bụi!

Ầm ầm một tiếng vang thật lớn, tạo ra một cái hố sâu dưới đất, ánh lửa hiện ra, hơi nước đầy trời liền làm ngập hố sâu.

Hố sâu cực lớn như một sân bóng đá, hơi nước từ từ tiêu tán, chậm rãi lộ ra hai bóng dáng một đen một trắng.

"Quả nhiên là siêu cấp ma thú chiến đấu có khác, khí thế kia quá đáng sợ!"

Nến Đỏ ẩn núp trên một thân cây xa xa nhìn một màn chiến đấu vừa rồi liền lắp bắp kinh hãi, thì thào nói.

Ánh mắt nhìn về phía bóng người nam tử màu đen, tóc đen bay múa, hắn chế tạo ảo cảnh ở đâu? Để Lệ Tà ra tay thật có thể phá vỡ sát cảnh sao?

Theo nàng biết, trừ việc giết môi giới chế tạo ảo cảnh, nếu không không thể phá vỡ sát cảnh.

Chẳng lẽ muốn giết Quân Ly? Lấy năng lực của Lệ Tà, mặc dù vừa rồi ngắn ngủn so chiêu đã thể hiện thực lực đáng sợ của hắn, song Nến Đỏ hiểu hắn không thể giết được Quân Ly.

Lúc này nàng cũng không hiểu kế hoạch của Nguyệt Dạ, bởi vậy chỉ có thể lặng lẽ xem cuộc chiến ở phía xa, không dám hành động.

Trong hố sâu, hơi nước rốt cuộc tán đi, bóng dáng hai người cũng chậm rãi lộ ra.

Mặt đối mặt, tuy cách xa nhau hơn mười trượng, nhưng khí tức trên người cường đại khiến khắp rừng rậm cũng yên tĩnh bất động, không có bất cứ con linh thú nào dám tới gần.

Sợi tóc bạch kim bay múa, Lệ Tà ngước con ngươi màu tím nhạt lên nhìn về phía nam tử mặc hắc bào vẫn bình tĩnh thong dong.

Không ngờ mới ngắn ngủn một năm không gặp, thực lực Quân Ly đã trở nên cường đại sâu không lường được như thế!

So với trước kia, loại thực lực khủng bố này hẳn là gấp vô số lần.

Nam tử mặc y bào màu đen phát ra khí tức loáng thoáng có vài phần quen thuộc.

Lệ Tà trầm tư nghĩ, đột nhiên đồ đằng trên mặt hiện rõ lên, ánh mắt ngưng tụ: Là hắn!

Không, khí tức này không phải hắn!!

Năm đó ma thú gây thiên hạ đại loạn cũng có khí tức khủng bố như vậy, Quân Ly cùng khí tức ma thú giống nhau như đúc, chỉ hơi khác một chút.

Quân Ly dường như còn mạnh hơn vài phần con ma thú ngày đó!

"Linh tôn các hạ, ta chỉ vì Tu La vương mà đến, chỉ cần thả bệ hạ, Thành Tu La cùng ngươi không nợ nần gì nhau." Mặc dù trong lòng trào sóng mãnh liệt, song Lệ Tà mở miệng vẫn bình tĩnh.

Nghe vậy, Quân Ly thản nhiên ngước mắt, đôi mắt yêu dị đỏ như máu càng thêm tà ác khiến Lệ Tà suy nghĩ càng sâu.

"Tu La vương?" Quân Ly thản nhiên nói, "Không chịu đoạn tình tuyệt ái thì gọi gì là Tu La vương?"

"Đây là chuyện của Thành Tu La, không cần các hạ lo lắng."

"Muốn mạng sống của hắn, dùng Thiên Quỳ đến đổi lại đi."

Lệ Tà ngẩn ra, lập tức cau mày nói: "Ma thú Đia ngục là một trong bốn ma thu thú của Thành Tu La, sẽ không dễ dàng ra khỏi Thành Tu La."

"Cô ta không ra được thì ta bắt cô ta ra."

"Ý các hạ là muốn đối địch với Thành Tu La sao?" Lệ Tà cả giận nói.

"Đúng thì sao?" Thành Tu La trong mắt hắn chẳng là gì trong mắt hắn?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.