Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1070: Đại phá sát cảnh 1



Đường đi thông Thành Tu La rất dài, cũng may dọc đường không có ngăn cản gì, hơn nữa bọn họ toàn lực chạy nên hồi lâu đã đến gần mục đích.

Khống chế Băng Linh Huyễn Điểu ẩn giấu hơi thở chậm rãi bay trong rừng cây, Nguyệt Dạ mở mắt thấp giọng nói: "Ngay gần đây!"

Trong nháy mắt Quân Ly mang tiểu hồ ly đi, nàng không kịp cứu tiểu hồ ly, nhưng cũng đặt một chút nguyên khí của mình lên người tiểu hồ ly, Quân Ly cũng sẽ không chú ý một tia nguyên khí nhỏ, nhưng lại có thể để nàng truy đuổi theo.

Phạm vi thần thức của Ma thú rất rộng, có thể bao phủ một tòa thành thị, bất cứ gió thổi cỏ lay gì bên trong cũng không qua mắt được hắn.

Cho nên cảm giác vừa tới gần, Nguyệt Dạ liền rời lưng Băng Linh Huyễn Điểu mà đi bộ, hơn nữa để nó cùng Nến Đỏ trở lại không gian linh thú.

Một mình nàng ẩn giấu hơi thở hết sức dễ dàng, dù sao đây là nghề cũ mà nàng trước khi tới thế giới này!

Thần không biết quỷ không hay tới gần mục tiêu, sau đó một kích giết chết! Chưa bao giờ thất thủ!

Bóng râm nồng đậm, cực nhỏ ánh mặt trời cũng không thấu vào, trên mặt đất đều là lá khô, chất đống một tầng, song Nguyệt Dạ đi ở phía trên không hề phát ra tiếng động gì.

Chung quanh ngoài thực vật thì không có bất cứ loại sinh vật gì, kể cả sâu.

Uy áp của Quân Ly quá cường đại, cho dù con kiến cũng liều mạng chạy trốn.

Nguyệt Dạ bình ổn hô hấp, đi vài chục bước mới lặng lẽ đổi một hơi, loại năng lực này là trước kia huấn luyện chuyên nghiệp, nàng có thể bế khí hồi lâu trong nước, phần phổi hạ thấp nhất hạn độ vận chuyển!

Ở chỗ này có nguyên khí trợ giúp càng dễ ẩn hình người.

Lặng yên không một tiếng động tới gần vậy uy áp càng ngày càng mạnh, theo khoảng cách rút ngắn, loại uy áp này cũng tạo thành áp lực không nhỏ lên tâm lý.

Tuy nhiên, người có tố chất tâm lý siêu cấp cường đại như nàng cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.

Róc rách...

Đúng là tiếng nước chảy, một tia sương mù bay ra từ trong rừng.

Nguyệt Dạ nhíu mày suy nghĩ một chút, căn cứ theo hiểu biết về địa hình xung quanh, gần đây hẳn có một suối nước nóng.

Sẽ không đúng lúc gặp Quân Ly đang tắm chứ? Như vậy rất tốt để làm việc!

Vừa nghĩ, Nguyệt Dạ cũng nhanh hơn bước chân, rốt cuộc ngừng bước trong hơi nước ấm áp, ánh mắt xuyên thấu qua hơi nước mờ mờ mịt mịt, dù là nàng cũng không nhịn được hít vào một hơi.

Quả thật có suối nước nóng như nàng phỏng đoán, hai bên đá ngổn ngang đủ kích cỡ, khe đá mọc ra cỏ linh chi quỷ dị màu đen.

Cỏ linh chi sinh trưởng rất nhanh, chỉ khoảng ba giây từ một cái nấm nhỏ lớn thành chậu hoa to.

Mà cỏ linh chi trưởng thành có thể nhìn thấy tốc độ héo rũ thối nát, chậm rãi biến thành chất lỏng màu đen nhớp nháp theo khe hở tảng đá chảy vào trong ao nước suối. Nứớc ao lúc này đen nồng nặc.

Từng đợt mùi thối rữa hòa cùng mùi thơm đặc biệt của cỏ linh chi tràn ngập trong không khí, mùi hết sức gay mũi khiến đầu choáng váng.

Nguyệt Dạ bịt miệng mũi, cau mày tiếp tục nhìn.

Trong suối nước nóng chậm rãi giơ lên một cánh tay thon dài, gác lên hòn đá bên cạnh ao, sau đó một cái đầu trồi lên mặt nước, động tác rất chậm, dùng sức bám vào hòn đá, rất chật vật mới đưa nửa thân thể ghé vào tảng đá.

Như là đã hao hết khí lực mà gục ở đây thở phì phò, không nhúc nhích.

Trên lưng rất nhiều vết thương, như bị lửa đốt không có vảy kết, toàn bộ chảy máu, vết thương từ từ mở rộng, mơ hồ nhìn thấy có gì đó động đậy trong thịt.

Nguyệt Dạ bịt chặt miệng không dám lên tiếng, vết thương kinh khủng như thế là ai tạo thành?

Sau khi Quân Ly nhập ma mà còn ai có thể có năng lực tạo thành thương tổn lớn cho hắn như vậy?

Nguyệt Dạ không dám tin, kinh ngạc nhìn.

Trên lưng hắn tán loạn tóc, bị nước tẩm ướt như một khối phá đi tốt nhất tơ lụa nhẹ nhàng phúc hắn lưng.

Ngâm mình trong nước có chất lỏng màu đen do cỏ linh chi nhuộm hình như tốt cho vết thương của hắn, ít nhất không tạo thành thống khổ khiến hắn không thể chịu được.

Hắn vẫn đưa lưng về phía nàng, tuy nhiên Nguyệt Dạ liếc một cái đã nhìn ra, bóng lưng đúng là Quân Ly, hơn nữa biết hắn hiện tại rất suy yếu!

Ý nghĩ luôn luôn tỉnh táo phù hợp với tác phong, nàng lập tức phân tích tình thế có lợi nhất.

Ánh mắt nhìn một lần chỗ gần suối, phát hiện tiểu hồ ly trên tảng đá cách đó không xa, hòn đá cô độc giữa ôn tuyền, tiểu hồ ly ngồi xổm phía trên, sợ hãi nhìn chung quanh, đều là nước, nó không biết rời khỏi đây thế nào.

Thân thể Quân Ly giật một cái, ngẩng đầu với tiểu hồ ly, nhẹ nhàng mở miệng: "Nói chuyện à."

Tiểu hồ ly sợ hãi nhìn hắn, lui về phía sau, nhưng suýt rơi vào trong nước nên sợ không dám động đậy.

Quân Ly nói: "Ngươi không chịu nói một câu với ta sao?"

Vẻ mặt tiểu hồ ly mờ mịt, căn bản không rõ hắn có ý gì.

Nhưng Nguyệt Dạ lại nghe đến lời của hắn thì trong lòng có chút giật mình, không đành lòng mở mắt.

Quân Ly thì thào nói: "Ta rất khủng bố như vậy, có phải hù dọa ngươi không?"

Tiểu hồ ly vẫn mờ mịt.

Hắn nói: "Ta không muốn một mình cô độc, cho nên tìm ngươi làm bạn mà thôi."

Nguyệt Dạ không nhẫn tâm nhìn nữa, nàng thật không ngờ, Quân Ly trở thành ma thú sẽ có một mặt cô độc như vậy, có phải tất cả ma thú cũng như vậy hay không?

Cường đại như Quân Ly ngươi cũng bất đắc dĩ như vậy sao?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.