Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 991: Kinh thế chi đồng 3



"Mặc Liên." Hoàng Bắc Nguyệt không thể làm gì, "Cám ơn ngươi đã cứu ta, đối nhưng hiện tại ta có chuyện phải rời khỏi đây."

"Không được đi!" Mặc Liên tức giận bắt lấy nàng, nàng trọng thương nên không thể trốn khỏi hắn.

Hoàng Bắc Nguyệt không muốn tức giận, nhưng lúc này, nàng không thể lãng phí thời gian. Nàng áy náy với Mặc Liên, nhưng chuyện tình cảm khác biệt.

Nàng càng muốn tránh thoát, Mặc Liên tóm lại càng chặt, "Ta có thể nhìn thấy, ta thấy ngươi! Ta không phải người mù, ngươi xem đôi mắt của ta, ta thật sự nhìn thấy ngươi".

Ánh mắt của hắn.

Hoàng Bắc Nguyệt lúc này mới nhớ vì sao hắn biết nàng ở cùng Phong Liên Dự? Hóa ra là nhìn thấy.

"Ngươi xem này." Mặc Liên lấy tiểu hồ ly từ ống tay áo ra, đặt ở trong lòng nàng, "Tặng cho ngươi."

hồ ly nhỏ như vậy, từ cảm giác nguyên khí cho thấy chỉ là linh thú cấp 1, nhưng rất dễ thương, lỗ tai lông xù đỏ, thân thể sợ hãi cúi đầu lui lại.

Hắn có thể nhìn thấy.

Cho dù lúc này đang vội nhưng trong lòng nàng cũng có một tia an ủi, ngẩng đầu nhìn Mặc Liên không còn con mắt vô thần màu đen.

Trong đồng tử sạch sẽ phản chiếu rõ bộ dáng của nàng, hình dáng chật vật thê thảm.

Đột nhiên có chút buồn cười, lúc Mặc Liên có thể nhìn được lại khiến hắn thấy bộ dáng mình xấu như vậy.

Trên gương mặt thiệt nhiều vết thương, ánh mắt huyết lệ nhòa đi, vậy mà hắn vẫn nhận ra nàng, thật sự là không dễ dàng.

"Thật tốt quá, Mặc" nàng nhìn ánh mắt của hắn, muốn nói lời, như lúc ấy con ngươi màu đen có chút co rụt lại, biến thành bộ dáng Hoa Kết Ngạnh.

Đóa hoa chậm rãi mở ra, cánh hoa từ từ bung ra như muốn nở.

Hai mắt này.

Hoàng Bắc Nguyệt giật mình một cái, sắc mặt đột nhiên hoảng sợ mà phẫn nộ, không để ý gì hết đẩy Mặc Liên ra, bưng mắt lui nhanh về phía sau.

"Nguyệt?" Mặc Liên khó hiểu cử động của nàng, tưởng nàng phải đi nên bám riết trên mặt đất tóm lấy tay nàng.

"Cút ngay!" Hoàng Bắc Nguyệt điên cuồng hô to, trong ánh mắt tuôn ra máu loãng "Ngươi lại hạ chú ta! Ngươi, ngươi..."

Mặc Liên ngơ ngác nhìn nàng, hạ chú? Hắn không có a.

Hắn tự nhiên không nhìn thấy trong đồng tử chính mình, Hoa Kết Ngạnh nở rộ hết sức viên mãn, sau đó từ từ biến thành đồng tử hình tròn, cánh hoa biến mất, con ngươi càng thêm trong sáng hơn trước.

"Ngươi muốn nhìn nàng, dùng ánh mắt của ngươi mà nhìn."

Câu nói của Thánh quân mơ hồ vang lên bên tai, Mặc Liên không ngu ngốc, tựa hồ hiểu ra gì đó, nhất thời tâm hoảng ý loạn, bất chấp tất cả, vội vàng đi tới ôm lấy Hoàng Bắc Nguyệt, mạnh mẽ giựt lại bàn tay đang che mắt.

Huyết lệ cũng tẩm ướt khuôn mặt, nàng thống khổ cau mặt lại, hai mắt mở, huyết lệ từ hốc mắt lăn ra, trong con ngươi trong suốt lại không có thần thái cùng ánh sáng.

Hoàng Bắc Nguyệt mờ mịt mở to hai mắt, tầm mắt dần dần mơ hồ, mới đầu đúng là màu máu đỏ bừng một mảnh, trời đất nghiêng ngả, sau đó khuôn mặt Mặc Liên chậm rãi xuất hiện, càng ngày càng mơ hồ, càng ngày càng tối đen...

Nàng không nhìn thấy, nàng lại không nhìn thấy gì hết.

"Nguyệt, Nguyệt...." Mặc Liên lo lắng gọi không ngừng bên tai, hắn muốn nâng nàng dậy, lại bị nàng đẩy ra.

"Đừng chạm ta..." Hoàng Bắc Nguyệt dìu một thân cây đứng lên, lục lọi chung quanh, bị mù đột ngột nên không thể thích ứng.

Không chỉ thị giác tối tăm, mà trong lòng cũng tối tăm. Cho dù nàng từng được huấn luyện nhìn kỹ vật trong bóng đêm, cũng không thể tiếp nhận chính mình đột nhiên biến thành người mù.

Tiểu hồ ly té xuống khỏi lòng nàng, lăn một vòng trên mặt đất, sợ hãi vẻ mặt huyết lệ của nàng, vội vàng chui về ống tay áo của Mặc Liên. Mặc dù chỗ này không nhất định an toàn, nhưng ít nhất phong bế với bên ngoài, có thể an tâm.

Len lén hé mắt nhìn chuyện xảy ra bên ngoài, chỉ thấy đầu ngón tay cô gái kia có từng đoàn hắc khí xuất hiện, chậm rãi hội tụ ở phía sau, giống như sương mù trên biển, chỉ chốc lát, chung quanh đã một mảnh hắc ám nồng đậm.

"Nguyệt!" Mặc Liên hô to một tiếng, xuyên qua sương mù, chạy đến chỗ Hoàng Bắc Nguyệt vừa đứng, nhưng nàng đã sớm không còn bóng dáng.

"Ta không hạ chú, ta không hạ chú a...." Mặc Liên thì thào nói, trong lòng vô cùng sợ hãi, nghĩ đến hai mắt nàng mất đi ánh sáng đã cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Hắc khí xẹt qua trong rừng rậm Phù Quang, Phù Quang rất xa nhìn thấy hắc khí quỷ dị, trong đó phát ra hơi thở cường đại khiến bọn chúng không dám tới gần, chạy trốn tứ tán.

"Thả ta xuống!" Hoàng Bắc Nguyệt trầm giọng nói, nàng cách Chim Thần Kim Loan càng ngày càng xa.

Nghe được tiếng của nàng, hắc khí quả nhiên dừng lại trên một thân cây, vững vàng đặt Hoàng Bắc Nguyệt ở tảng đá dưới tàng cây.

Hắc khí chậm rãi tiến vào đầu ngón tay của nàng, sau một lát biến mất vô tung.

Trong Hắc thủy cấm lao, bóng người có chút suy yếu dựa vào cây cột đầy bùa chú, hắn đang bị phong ấn, mỗi một lần ra ngoài đều hao phí nguyên khí mới ngưng tụ được, bởi vậy sau khi trở về vô cùng suy yếu.

"Thuật này gọi là "ăn miếng trả miếng", là thuật Kết Ngạnh thuật." Yểm chậm rãi mở miệng, "Mặc Liên là truyền nhân trực hệ của cô ấy".

"Không phải Mặc Liên." Hoàng Bắc Nguyệt nắm tay, hung hăng nện trên tảng đá, "Là Tống Mịch!"

"Hắn muốn đoạt ánh mắt của ngươi làm gì?" Yểm khó hiểu.

Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: "Đoạt đôi mắt của ta không phải mục đích của hắn, hắn muốn ta đối địch với Mặc Liên! Ta vừa rồi quả thật..."

Phút chốc mất đi đôi mắt, trong lòng nàng quả thật vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, mất hết tỉnh táo, chỉ còn tràn ngập tức giận vì bị phản bội!

Nhưng hiện tại tỉnh táo nghĩ lại. Mặc Liên đơn thuần sẽ không biết làm loại chuyện này. Nếu Mặc Liên thật muốn đối phó nàng thì chỉ cần một đao giết chết, sẽ không lừa gạt đoạt ánh mắt của nàng.

"Hoàng Bắc Nguyệt" Yểm thấp giọng mở miệng, sau đó trầm mặc một hồi lâu, mới nói, "Theo ta được biết, "ăn miếng trả miếng" khó giải, ngươi có lẽ vĩnh viễn mù"

Hoàng Bắc Nguyệt thoáng thất thần, sắc mặt vẫn rất tỉnh táo, qua hồi lâu, môi khô khốc tái nhợt mới nhẹ nhàng nói: "Không sao, mang ta đi tìm Chim Thần Kim Loan đi."

Yểm hồi lâu cũng không có động tĩnh, Hoàng Bắc Nguyệt tưởng hắn biến mất, không nhịn được hô một tiếng: "Yểm?"

"Hiện tại nguyên khí của ngươi không thể phong ấn Chim Thần Kim Loan." Yểm rốt cuộc mở miệng, ngữ khí rất kích động.

Hoàng Bắc Nguyệt mím môi, nói: "Không thử làm sao biết?" Nàng không thể khinh địch buông bỏ như vậy!

"Chính ngươi hiểu rõ nhất còn gì? Hiện tại trong cơ thể ngươi nguyên khí hỗn loạn, căn bản không nghe ngươi sai khiến, hơn nữa mất đi hai mắt, đừng nói Bùa Phong Ấn, Bùa ngự hỏa ngươi cũng không tạo ra được."

"Ngươi có thể giúp ta mà!" Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên nói, nàng chưa từng mở miệng khẩn cầu bất kỳ ai, đây là lần đầu tiên.

Yểm thừa hiểu nàng là người kiêu ngạo cỡ nào, mở miệng như vậy đối với nàng mà nói như dẫm nát tự tôn dưới lòng bàn chân.

Nhưng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Ta hiện tại đang bị phong ấn, không có nguyên khí, không có bất cứ cái gì, không giúp được ngươi."

"Ta có thể thả ngươi ra." Hoàng Bắc Nguyệt cắn chặt môi, thấp giọng nói.

Yểm giật mình một cái, chậm rãi đứng lên trong hắc thủy cấm lao, đi vài bước trong nước mới ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: "Hiện tại thả ta ra, ngươi sẽ chết."

Hoàng Bắc Nguyệt hé mắt, trong mắt ẩm và nóng, nàng nhìn không thấy trước mắt bất cứ thứ gì, cuối cùng chỉ có thể chua xót khóc một tiếng.

"Chết thì chết, sợ cái gì?"

"Hoàng Bắc Nguyệt, Chim Thần Kim Loan chí dương tinh khiết, tuy có thể khắc chế Minh chí âm chí tà, nhưng không nhất định có thể hoa giải đoạn tình tuyệt ái, Mạnh Kỳ Thiên chỉ đoán thôi, ngươi lại lấy mạng đi đổi sao?"

"Ta không bận tâm được nhiều chuyện như vậy, ta muốn cứu hắn!"

"Ta không giúp được ngươi." Yểm quả quyết nói, sau đó không muốn nghe nàng nói gì nữa, xoay người bay nhanh vào sâu trong hắc thủy cấm lao, mặc kệ Hoàng Bắc Nguyệt gọi hắn thế nào hắn cũng không thưa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.