Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 897: Vua của lính đánh thuê 1



Đêm khuya

Trong một đêm, Công hội lính đánh thuê ở Nước Tây Nhung bị đánh úp, vô số người bị tử thương, mấy gã sai vặt hốt hoảng trối chết!

Hoàng Bắc Nguyệt tóm được một người, lớn tiếng hỏi: "Sao lại thế này?"

Gã sai vặt nhìn thấy người mặc đồ đen, tưởng người ở bên trong đuổi tới thì sợ chết khiếp, lập tức phát hiện người này không có sát ý, mới lắp bắp nói: "Tới, một cao thủ tới, vô cùng lợi hại! Trưởng, các trưởng lão đều chết hết..."

"Người nọ mặc đồ đen?" Hoàng Bắc Nguyệt nghiêm giọng hỏi. Gã sai vặt vội vàng gật đầu, nàng lập tức buông tay, đột nhiên bay nhanh vào giữa Công hội lính đánh thuê.

Gã sai vặt ngơ ngác, tưởng vừa rồi nằm mơ!

Công hội lính đánh thuê ở các nơi đều rất khổng lồ, trong Thành Kỳ Dương không cần nói, từng khu vực phân loại rất rõ ràng, nhưng hiện tại khắp nơi đều có người chết, không phân biệt được người nào với người nào.

Hoàng Bắc Nguyệt đi tới trước, nghe thấy một tiếng hét thảm, nàng lập tức đuổi qua, vừa lúc thấy một kẻ đã chết bị ném ra, đầu đập xuống đất vỡ nát.

Nhíu nhíu mày, tác phong tàn nhẫn như thế không khác gì ma thú.

Nàng vượt qua thi thể này, chậm rãi đi tới trước.

Vừa vặn, Quân Ly vừa giết người xong đã đi tới, hai mắt đỏ ngầu như ác ma Địa ngục, đạp lên một chỗ máu tươi từ người chết, ngẩng đầu nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt, hắn đột nhiên âm lãnh cười rộ lên: "Ngươi dám đi tìm cái chết?"

"Vương lệnh của lính đánh thuê không có trên người ta, ngươi giết ta cũng không chiếm được nó." Hoàng Bắc Nguyệt không sợ hãi nói, kéo áo choàng xuống, lộ ra khuôn mặt thanh lệ, nụ cười thản nhiên tương đối trấn định.

Quân Ly ngẩn ra, mới vài ngày không gặp nhưng cảm giác nha đầu khí tức khác mấy ngày trước, vốn lãnh ngạo ngông cuồng, nhưng hôm nay lại bình tĩnh trấn định hơn nhiều.

Giống như nhìn đứa trẻ mới tập đi đã muốn chạy, thực lực nha đầu kia so với trước tăng trưởng không ít!

Quân Ly híp con ngươi lại, chẳng trách nàng to gan như vậy, dám một mình tìm hắn! Tuy nhiên nàng nếu nghĩ rằng thực lực tăng trưởng có thể đối kháng cùng hắn thì thật quá ngây thơ.

"Ngươi không mang theo Vương lệnh của lính đánh thuê, vậy vì sao tới tìm ta?" Quân Ly miễn cưỡng hỏi.

"Ta muốn hỏi ngươi một việc."

"Chuyện gì?"

Mắt Hoàng Bắc Nguyệt trong như nước, nhìn thẳng về phía hắn: "vì sao Phong Liên Dực trở thành Tu La vương?"

"Trên người hắn có dòng máu của Tu La vương." Quân Ly thản nhiên nói, nhưng vì nàng tìm hắn để hỏi chuyện về Phong Liên Dực mà trong lòng dần dần dâng lên một loại tức giận.

"Ý ta là ngày đó hắn không muốn trở thành Tu La vương, vì sao đột nhiên lại đăng cơ?"

Quân Ly âm lãnh cười rộ lên: "Là ta dẫn hắn đi, hắn muốn phản kháng, nhưng hắn sao là đối thủ của ta được?"

Trong lòng đột nhiên giật giật, xung quanh không khí như biến mất, Hoàng Bắc Nguyệt hít sâu một hơi, cố gắng bảo trì trấn định, chậm rãi cười rộ lên: "Ý ngươi là hắn bị ép, không phải tự nguyện?"

"Đúng thế thì sao?" Quân Ly lãnh đạm quét mắt về phía nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt cười hỏi: "Quân Ly, sao ngươi lại làm vậy? Ngươi không phải người của Thành Tu La, hắn làm Tu La vương hay không liên quan gì đến ngươi! Sao ngươi buộc hắn đoạn tình tuyệt ái."

"Bởi vì hắn đoạt ngươi đi." Quân Ly không e dè, trực tiếp thốt lên, đáy mắt đỏ ngầu nồng nặc tà ác, "Hoàng Bắc Nguyệt, ta rất muốn có được ngươi, đáng tiếc..."

"Ta nhớ không lầm thì vài ngày trước, ngươi suýt giết ta." Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh, nhìn nam nhân khủng bố lạnh như băng, cặp mắt màu đỏ làm nàng không phân rõ được đâu là thật, đâu là giả.

"Nếu ta không chiếm được ngươi, người khác đừng mơ có được." Quân Ly lạnh lùng nói, "Đơn giản vậy thôi."

Hoàng Bắc Nguyệt trầm mặc một chút rồi chậm rãi nói: "Quân Ly, vì hóa hồn mà mất đi bản thân, ngươi rất thống khổ phải không? Thần nhập ma càng thống khổ, đúng không?"

Quân Ly nguy hiểm nheo mắt lạnh lùng hỏi: "Ngươi biết những gì?"

"Ta biết ngươi bây giờ đã không còn là chính mình, ngươi căn bản không biết đang làm gì! Ngươi hiện tại có thể giết ta, vì ta biết ngươi không phải là sư phụ ta. Nếu là hắn sẽ không làm vậy."

Trong chớp mắt, bóng đen đột nhiên vọt đến trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt, tay lạnh như băng hung hăng bóp chặt cổ nàng, giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai: "Ngươi nói hươu nói vượn gì!"

Hoàng Bắc Nguyệt không trốn tránh, nếu nàng muốn trốn tất sẽ không để Quân Ly bắt được, nàng vẫn không nhúc nhích cười lạnh: "Ta nói hươu nói vượn hay không trong lòng ngươi tự hiểu. Ngươi đang sợ hãi, ngươi từng cao quý như vậy, nhưng cuối cùng có một ngày sẽ rơi xuống ma thú mà ngươi ghét nhất!"

"Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?" Quân Ly tay dần dần bóp chặt lại, muốn giết nàng chỉ cần dùng một chút lực là xong!

"Sợ! Ta sao có thể không sợ? Nhưng ta càng sợ ngươi hối hận hơn!"

"Ta làm gì phải hối hận?"

"Ngươi không thích ta sao?" Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi giơ tay lên nâng mặt của hắn tới sát mặt mình "Không có được ta, ngươi cam tâm để ta chết?"

Quân Ly đột nhiên đẩy nàng ra, tức giận nói: "Ta biết ngươi là hạng người gì, tâm của ngươi đã cho hắn thì ta vĩnh viễn không chiếm được! Ta cần gì đau khổ giãy dụa, tự lừa gạt mình?"

Hoàng Bắc Nguyệt cười nhìn hắn, không thể không bội phục người như Quân Ly. Ý tứ rõ ràng, minh xác, không chút bàng hoàng. Muốn thứ gì nhất định phải nắm trong tay, không chiếm được thì phá hủy tất thảy.

"Ngươi nói không sai, nhưng giết ta, ngươi chưa chắc đã cao hứng." Hoàng Bắc Nguyệt nói, "Quân Ly, ta hy vọng ngươi có thể tỉnh lại, ngươi nếu như vẫn nếu không, trước khi ngươi nhập ma, ta nhất định sẽ giết ngươi."

Quân Ly nhìn nàng giật mình một cái, trong nháy mắt màu đỏ ở đáy mắt từ từ thối lui, dần dần màu đen thay thế. Nhưng chỉ ngắn ngủi sau đó màu đỏ liền bao trọn hết thảy!

"Ngươi không thay đổi, vẫn cuộng ngạo như thế." Quân Ly lạnh lùng nói.

"Giết ngươi là quyết tâm của ta, ngươi phá hủy rất nhiều thứ của ta." Hoàng Bắc Nguyệt trầm giọng lại "Quân Ly, tại sao có những thứ ta tưởng có thể đạt được, ngươi lại một mực phá hủy hết thảy chứ?"

Quân Ly biết ý tứ trong lời nói của nàng, giọng nói càng thêm âm lãnh: "Ngươi cho rằng không có ta, ngươi có thể ở cùng hắn một chỗ sao? Huyết thống của hắn không ai thay đổi được, hắn sớm muộn sẽ biến thành Tu La vương! Đây là mệnh trời!"

"Mệnh trời?" Hoàng Bắc Nguyệt cười châm chọc, "Ngươi nói cho ta biết, trời là gì? Hắn dựa vào cái gì chi phối mọi việc của ta?"

"Đó là số mệnh!" Giọng nói của Quân Ly đầy khí phách, xen lẫn sâu sắc bất đắc dĩ. Nếu không phải số mệnh, hắn sao có thể trở thành như vậy?

"Số mệnh" Hoàng Bắc Nguyệt thì thào nói, "Tốt, trời đã định đúng không? Ha ha ha..."

Nàng cất tiếng cười to lên, cuồng ngạo mà đường hoàng, ngạo khí không ai bì được: "Nếu như trời xanh ngăn cản ta bước tới gần hắn, ta chỉ có thể nghịch trời mà đi! Ta thật sự muốn xem ai có thể làm khó dễ ta!"

Nàng nói lời tàn nhẫn, từ nay về sau không còn e ngại bất cứ thứ gì!

"Quân Ly! Nếu như trời đã định trước ta và ngươi là địch, vậy bắt đầu từ hôm nay, chúng ta chờ xem đến cuối ngươi chết hay ta chết!"

"Ta Hoàng Bắc Nguyệt không bao giờ tin số mệnh! Ta sẽ cho lão Thiên thấy hắn vĩnh viễn không chi phối được ta!"

Nàng nói chuyện khiến Quân Ly giật mình, lúc phục hồi tinh thần lại đã thấy nàng xoay người rời đi, áo choàng màu đen bay lên. Hắn đuổi theo, hung hăng bắt được bả vai nàng, "muốn đi dễ thế sao?"

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhếch miệng, thật nhanh giơ tay lên bắt hắn lại, người xoay lại, trên tay mang theo ánh chớp lóe ra, vỗ tới mặt hắn!

Quân Ly lắp bắp kinh hãi, lập tức ngửa ra sau, đồng thời cũng tung ánh chớp đối đánh với nàng,

Hai tay chạm vào nhau, vô số chớp điện dũng mãnh tiến ra, phạm vi ảnh hưởng lan mở rộng, hết thảy xung quanh trong nháy mắt bị san thành bình địa, khí thế hung mãnh không tưởng tượng được
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.