Phượng Kinh Thiên

Chương 554: Kết cục (6)



Con gái ư? Ánh mắt Nguyên Vô Ưu khưng lại một giây, nàng nhìn vẻ mặt căng thẳng của Sở Tuyệt rồi cười khẽ. Nàng vốn muốn nói con gái cũng có thể đảm đương được, nhưng lại chưa nói ra lại nuốt trở về, nàng cùng tên ngốc này giống nhau, không nỡ làm vậy, con gái thì nên mặc sức vui chơi, sống trong phú quý nhung lụa vô ưu vô lo, sao lại nỡ để nó đảm đương trọng trách to lớn, nặng nề thế này được?



Nhưng mà, lời này nàng sẽ không nói cho Sở Tuyệt nghe. “Cũng có khả năng nó thích cũng không chừng.”



“...” Sở Tuyệt kinh ngạc, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn còn lời2muốn nói nhưng lại bị lời nói dứt khoát của Nguyên Vô Ưu làm cho nghẹn lại.



“Chờ thân thể của chàng tốt lên, chúng ta sẽ sinh em bé, việc này cứ quyết định như vậy đi.” “..” Sở Tuyệt á khẩu, Vô Ưu nói muốn thương lượng với hắn, nhưng đây đâu phải là thương lượng, sao chưa gì cả đã quyết định rồi? “Nhưng mà Vô Ưu...” “Chàng có biết vì sao ta đột nhiên nghĩ đến chuyện sinh con không?” Đột nhiên Nguyên Vô Ưu nghiêm túc hỏi. Sở Tuyệt sững sờ. “A Tuyệt, chúng ta phải có người thừa kế mới có thể duy trì thể cục thiên hạ vững vàng.”



Theo bản năng, Sở Tuyệt nghĩ tới hoàng huynh của hắn,9người mang dã tâm ngút trời, người chưa bao giờ buông tha việc thống nhất thiên hạ cùng với lời nói trước khi rời đi của Chu Thanh Sắc, thậm chí còn có cả tai họa ngầm bên cạnh Vô Ưu...



“Nhưng thân phận của ta...” Dường như Nguyễn Vô Ưu biết hắn muốn nói gì, nàng không để ý đến hắn mà trực tiếp nói: “Sở Hồng thì khỏi phải nói, chinh chiến thiên hạ là việc mà cả đời hắn theo đuổi, thậm chỉ đến khi hắn chết chỉ sợ cũng sẽ không tha. Bây giờ Chu Thanh Sắc cũng đã tuyên thệ cho cả thế gian này với lòng tin chắc nịch, chắc chắn rằng không bao lâu nữa chúng ta sẽ nhận6được tin hắn tiếp nhận vị trí hoàng đế nước Chu. Chờ sau khi thời cơ chín muồi, chiến tranh là điều mà chúng ta muốn tránh cũng không được. Đến lúc đó, nếu ta không có người thừa kế danh chính ngôn thuận, những thị tộc thể gia hiện thời bị ta trấn áp, thậm chí là dòng họ Nguyễn Thị nhất định cũng sẽ lòng người bất ổn, nước Đại Nguyên nhất định sẽ hỗn loạn, thù trong giặc ngoài, khi ấy Đại Nguyên cách sự diệt vong cũng không còn xa nữa.” Về phần A Tuyệt lo lắng hẳn là người nước Sở, sinh ra hài tử huyết thống không thuần chủng, đến lúc đó bị hoàng tộc chửi bới gì đó0thì bỏ đi, nếu như ngay cả chuyện này nàng còn không giải quyết được, thì nàng không phải là Nguyễn Vô Ưu.



Đương nhiên Sở Tuyệt biết nàng không nói ngoa, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc, nhưng lại không nói gì, chỉ lấy tay mình nắm lấy bàn tay nàng, bày tỏ hắn quyết tâm bảo vệ quyết định của nàng.



Để đáp lại Sở Tuyệt, Nguyên Vô Ưu nhẹ nhàng tựa vào bờ vai hắn, trầm giọng kể rõ nội tâm không để ai biết của nàng: “A Tuyệt, trước hôm nay, ta đối với nước Đại Nguyên cũng không có ý thức trách nhiệm quá lớn. Nhưng hôm nay, cho dù không phải vì dân chúng nước Đại Nguyên, cũng nên vì7hai người chúng ta, vì con của chúng ta, ta không thể không suy tính đường lui, không chỉ chàng nghĩ đến cùng ta đầu bạc răng long, ta cũng muốn cùng chàng sống cuộc sống viên mãn, dắt tay nhau đến hết cuộc đời. Cho nên, vào năm ta sinh con, nước Đại Nguyên không thể diệt vong, thiên hạ không thể đại loạn, bất luận là Sở Hồng hay là Chu Thanh Sắc, bọn họ cũng đừng nghĩ đến chuyện muốn phân chia nước Đại Nguyên ta.”



“Ta sẽ không để những chuyện này xảy ra.” Sở Tuyệt hôn nhẹ lên vầng trán trắng nõn như ngọc của nàng, thanh âm trầm thấp, lời nói đó cũng chính là lời hứa, lời thề của hắn với nàng.



Nguyên Vô Ưu an tâm tựa vào vai hắn nhắm mắt lại, lông mày cau chặt vì nội tâm muộn phiền: “A Tuyệt, hiện tại ta không thể dừng lại, không đề cập đến những yếu tố bên ngoài kia, chỉ là bên cạnh ta, những người kiệt xuất lại có dã tâm rất nhiều, nếu ta liên tục tiến về phía trước, dù cho bọn họ có không cam lòng nhưng vẫn phải tâm phục khẩu phục theo ta tiến bước. Nhưng nếu như ta dừng lại không bước tiếp, chỉ làm một người phụ nữ nhỏ bé dưới sự bảo hộ của chàng, một ngày nào đó bọn họ sẽ cảm thấy không cam lòng. Một khi có cơ hội, bọn họ nhất định sẽ khởi binh, đến lúc đó cho dù ta có chủ động nhường ngôi vị cho người có tài có đức, thì cũng không thể thay đổi được kết cục chúng ta sẽ bị người khác kiếm hãm. A Tuyệt, chàng bằng lòng sao?”



Bằng lòng sao? Không, sao hắn có thể bằng lòng được chứ? Từ nhỏ nàng đã kiêu ngạo, hiện giờ lại là vua một nước, vô cùng tôn quý, xuất thân của nàng, tài hoa của nàng, vẻ đẹp của nàng, nhất định là trời xanh muốn nàng quét mắt nhìn khắp thiên hạ, mà không phải là rơi xuống phàm trần.



Làm sao hắn có thể để cho nàng vì hắn mà chịu bất cứ tủi khổ nào được? Điều này sẽ làm cho hắn thống khổ còn hơn cả chết đi.



Bàn tay nắm lấy tay nàng khẽ dùng sức, tuy hắn chưa lên tiếng, nhưng lại cho nàng câu trả lời tốt nhất.



“Lần này sở dĩ Trác Việt để ta đến Hoài Bình một chuyển không phải chỉ bởi vì sự xuất hiện đứa con nối dõi của Nguyễn Trọng Sinh, mà ban đầu người sau lưng nhúng tay vào là Bình Duệ, mà người khơi ra chuyện này lại là Văn Vô Hà.” Lúc trước Bình Duệ giữ lại chiêu này, đương nhiên là quân cờ dự bị, nếu như có một ngày nàng không thắng, hắn sẽ mang lệnh chư hầu lấy tên đó làm kẻ thay thế. Thật ra nàng không hề cảm thất bất ngờ, bất luận là Bình Duệ hay là Văn Vô Hà, thậm chí là Cố Lăng, nếu trong người những người này không có một lá bài tẩy nào, thì nàng mới cảm thấy bất an.



Chỉ cần bọn họ làm việc cho nàng, chỉ cần là người có năng lực chân chính, có thể sai bảo, thì nàng không sợ bọn họ có dã tâm.



Ánh mắt Sở Tuyệt lộ vẻ nghiêm túc, Bình Duệ, Văn Vô Hà, những người bên cạnh nàng, hắn đều tường tận, mà hai người này trong số đó lại là người nổi bật nhất. “Không tin không dùng, đã dùng phải tin. Vô Ưu, nếu Bình Duệ đã thay đổi, thì cho dù lần này nàng hóa giải được, nhưng cũng khó nói lần sau hắn có tái diễn nữa hay không.” Sở Tuyệt híp mặt chậm rãi nói.



Nguyên Vô Ưu không thấy bất ngờ với lời nói của hắn, nhắm mắt nói: “A Tuyệt, thực sự ta không phải là lòng dạ đàn bà, mà là... ban đầu dùng kẻ hay nghi ngờ so với kẻ không nghi ngờ thì càng có hiệu quả hơn. Sự thực đã chứng minh, ta dùng Bình Duệ là chính xác, nếu phương pháp đã chính xác rồi, như vậy cũng có thể tiếp tục làm tiếp, nhưng phàm là có kiêng kị phân biệt, nhất định hậu quả sẽ càng khó tiếp nhận. Ta vẫn cho rằng, hành vi qua sông rút ván như của cha ta, là hành vi đáng xấu hổ cũng là hành vi vô dụng nhất. Kẻ mạnh chân chính, nhất định phải có khả năng thu nạp người, vừa có thể giữ được những người bình thường mà cũng vừa có thể giữ được những người mạnh mẽ. Bên mình có những đối thủ mạnh, không thể nghi ngờ chính là đặt nguy hiểm bên người, mà loại nguy hiểm này sẽ làm cho người đó cảm thấy không dám lơ là, không dám dừng lại, luôn thúc giục ta tiến về phía trước. Chúng ta hoàn toàn có thể để nó trở thành một loại hỗ trợ, áp chế lẫn nhau, kẻ cô độc mới chính là kẻ không thể nắm vững thiên hạ.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.