Nguyên Vô Ưu kể lại ngắn gọn chuyện xảy ra trong Vọng Giang Các và chuyện tình cờ quen biết Ninh Thanh khi rời Kinh tìm thuốc cho Khánh Đế.
“Ừ.” Khánh Để hờ hững đáp một tiếng. Từ phản ứng của ông ta, không thể biết được ông có tin lời Nguyên Vô Ưu hay không. Tiếp sau đó, Khánh Để im lặng suốt mười1mấy phút không lên tiếng. Chỉ thấy ông ngồi trên ngai vàng trong thiên điện noãn các, mí mắt khép hờ. Nếu không phải thấy ông chốc chốc lại mân mê chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay, hẳn là mọi người sẽ lầm tưởng rằng ông đang ngủ.
Nguyên Vô Ưu thản nhiên nhìn hoa văn trên thảm lót sàn, vẻ mặt cung kính nhưng vẫn có một cảm giác thong8thả an nhàn không nói nên lời.
Thị Tề im lặng đứng bên cạnh đợi lệnh hé mí mắt liếc nhanh nhìn Vô Ưu, thầm nghĩ: người có thể khiến chủ tử ra sức nâng đỡ là người có thể dùng, nhưng sau ngày hôm qua, chủ tử còn tiếp tục dùng Vô Ưu công chúa nữa không? Nói thật, ngay cả ông ta cũng không dám khẳng định nữa rồi!2Dù sao thì sự xuất chúng của Vô Ưu công chúa đã không còn mờ nhạt nữa mà biểu lộ ra hoàn toàn rồi.
Không nói đến cái khác, chỉ mỗi việc có thể phá giải được khác Linh Lung Bách Tâm mà không ai giải được trong hơn hai trăm năm thôi, cũng đã đủ khiến người ta kiêng nể, nhưng biểu cảm của chủ tử... quá thâm sâu khó4dò, ông ta không thể đoán ra được. Lúc cảm xúc của Thị Tề đang dao động thì Khánh Đế đột nhiên lên tiếng khiến tim ông ta thắt lại, tập trung toàn bộ tinh thần, không dám nghĩ ngợi lung lung nữa. “Vô Ưu, việc ở Vọng Giang Các, con toàn quyền điều tra, trẫm lệnh cho Bình Duệ giúp con.”
Nguyên Vô Ưu kinh ngạc ngẩng đầu, mắt nàng gặp ánh mắt bình tĩnh của Khánh Đế, sống lưng đột nhiên lạnh toát. Phản ứng của Nguyên Hạo Thiên quả thật vượt qua cả dự đoán của nàng. “Sao, có vấn đề gì không?” Khánh Đế nhướng mày, ông hơi híp đôi mắt bình tĩnh đến mức khiến người ta nổi da gà, trong mắt vụt qua ánh sáng kì lạ, nhanh đến mức khiến người ta không kịp nắm bắt.
Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh cũng không được. Nàng bắt buộc phải qua được cửa ải ngày hôm nay. Mặc dù trong lòng không biết vì sao Nguyên Hạo Thiên lại bình thản đến như vậy, nhưng trong quãng thời gian này, nàng không có sự lựa chọn nào khác, chỉ đành làm theo ý muốn của ông ta mà thôi.
Nghĩ đến đây, Nguyên Vô Ưu buông mắt, nghiêm trang nhận lệnh: “Vô Ưu tuần chỉ.”
Giọng Khánh Để hòa hoãn hơn: “Lui xuống đi.”
“Vâng.”
Sau khi Nguyên Vô Ưu lui ra, thiên điện vốn đã yên tĩnh đến mức nghẹt thở này càng yên ắng đến dị thường, vô cớ khiến người ta cảm thấy hít thở không thông, không dám ngẩng đầu nhìn trộm sắc mặt của Khánh Đế. Thi Tề cúi thấp đầu, thầm sợ hãi.
Khánh Để đùa giỡn chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái, ngay cả chính ông ta cũng khó mà... hiểu được cảm giác của mình lúc này. “Đem quyển sách “Hiếu” trên ngự án của trẫm lại đây.” “Nô tài tuần chỉ.” Thi Tề cung kính lui ra, chốc lát sau, ông lại vô cùng cung kính bề một vật tiến vào, quỳ trước mặt Khánh Đế, hai tay giơ cao vật đó. Khánh Đế nhìn chằm chằm vào cuốn sách được bọc trong vải gấm vàng kim, mãi một lúc sau mới giơ tay cầm lấy. Ông ta chậm chạp mở ra, nhìn vào vị trí cao nhất trên cuốn sách không rời mắt.
Cuốn sách “Hiếu” này là do hoàng đế khai quốc truyền lại, cũng đích thân viết lời di huấn nhắc nhở con cháu đời sau, chỉ lưu truyền cho các hoàng đế đời tiếp theo, tổng cộng có hai mươi tờ, mà tờ đầu tiên chính là: trẫm nhận thiên mệnh, khai tông lập quốc, đó chính là đạo trời, hơn hai trăm năm sau, Nguyễn Thị tất vọng. Trẫm rất đau lòng, tìm trăm ngàn cách để cầu cứu Quốc sự trợ giúp, lưu lại đời sau, lấy khúc Linh Lung, huyết mạch Nguyễn Thị, kẻ phá giải được khúc này, tất phụ giúp được đề nghiệp, kéo dài đại nghiệp, người nối ngôi để, khoan dung độ lượng...
Mặt Khánh Đế không thay đổi nhưng bàn tay giả cuốn sách lại nổi gân xanh, ngón tay cũng vì vậy mà trở nên trắng bệch.
Đối với ông ta mà nói, lời trong cuốn sách “Hiểu” không thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng không thể hoàn toàn không tin.
Khúc Linh Lung Bách Tâm đích thực đã lưu truyền đến hơn hai trăm năm không ai có thể phá giải, nhưng vô Ưu lại giải được rồi? Ông ta không hoài nghi sự ghi chép trong cuốn sách này là giả. Cuốn sách này khi tiến hoàng hấp hối đích thân giao vào trong tay ông, hơn nữa chưa có bất kì ai từng đọc nó. “Chủ tử.” Một tên Ám Ảnh lên tiếng trong đại điện. Khánh Đế khép cuốn sách trên tay lại: “Sao rồi?” “Bẩm chủ tử, tối hôm qua, tám chín phần mười những người ở trong Vọng Giang Các đều bị sợ hãi quá độ, nằm liệt trên giường tĩnh dưỡng.”
Khánh Đế híp mắt: “Tám, chín phần mười sao?” Ám Ảnh đáp: “Số còn lại thì bị bạo bệnh.” Trong mắt Khánh Đế vụt qua ánh sáng sắc bén: “Nói với Bình Duệ, trong vòng ba ngày, trẫm muốn gặp được người này.” Ông ta thật muốn xem xem tiên khúc có thể uy lực đến mức độ nào.
“Vâng.”
Khánh Để cúi đầu nhìn cuốn sách trong tay mình. Còn Vô Ưu-người có thể giải được khúc nhạc này thì sao? Quốc sư khai quốc dự đoán nàng có khả năng phục quốc, vừa hay, sử dụng nàng cũng chính là bước đi quan trọng nhất trong kế hoạch của ông ta. Ông ta cứ rửa mắt chờ xem... nàng sẽ giúp ông ta dẹp loạn, tiếp tục hưng quốc như thế nào.
“Sai người bảo vệ Vô Ưu công chúa trong bóng tối, không cho phép xảy ra sơ xuất.”
“Vâng.” Ám Ảnh cung kính đáp lời.
Lúc này, Nguyên Vô Ưu đi ra từ hoàng cung, vừa hay bắt gặp người được triệu kiến vào cung gặp hoàng thượng là Bình Duệ ở ngay cửa cung. Nhìn thấy nàng, Bình Duệ liền dừng bước, cung kính hành lễ: “Mạt tướng tham kiến công chúa điện hạ.” Nguyên Vô Ưu cũng dừng bước, miễn lễ cho hắn, hỏi: “Bình tướng quân điều tra việc ở Vọng Giang Các đã có tiến triển chưa?”
Bình Duệ hơi ngập ngừng rồi đáp: “Bẩm công chúa điện hạ, ngoại trừ thiếu chủ Vọng Giang Các đang bỏ trốn, những nghi phạm còn lại đã bị bắt nhốt vào thiên lao chờ thẩm tra.”
Nguyên Vô Ưu đột nhiên nói: “Thả bọn họ đi.”
Mệnh lệnh của Nguyễn Vô Ưu hiển nhiên khiến nhiều người sợ hãi, nhưng Bình Duệ dường như chẳng hề phát hiện ra lời này có gì kì quặc. Hắn rất cung kính đáp: “Vâng.”
Mấy vị tham tướng sau lưng hắn đều há hốc mồm.
Nguyên Vô Ưu đi được hai bước rồi lại nhớ ra chuyện gì mà quay đầu: “Đúng rồi, món quà Bình tướng quân tặng cho bản công chúa, bản công chúa rất thích. Bình tướng quân thật có lòng.”
Bình Duệ mỉm cười, thản nhiên nói: “Có thể khiến công chúa điện hạ yêu thích là vinh dự của mạt tướng.” Khuôn mặt bình thản của Nguyên Vô Ưu cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Tuy nhiên, có qua có lại mới toại lòng nhau. Bản công chúa cũng đã chuẩn bị một phần quà nho nhỏ tặng cho Bình tướng quân, thiết nghĩ chắc chắn sẽ hợp ý Bình tướng quân đấy.”
“Mạt tướng cũng cho là vậy.”
Nguyên Vô Ưu thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.
“Cung tiến công chúa điện hạ.” Nhìn bóng lưng nàng, khóe môi Bình Duệ khẽ nhếch lên, khuôn mặt ôn hòa lại thật sự nhoẻn một nụ cười. Hắn nghĩ, những ngày sắp tới của hắn chắc sẽ thú vị lắm đây. Thấy Bình tướng quân mãi đứng một chỗ nhìn theo Vô Ưu công chúa, đám thái giám đều ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái rồi không dám ngẩng đầu nữa.
A Tinh đi theo sau hắn hơi nhíu mày. Nghe ý của Vô Ưu công chúa thì hoàng thượng đã giao tất cả những người có mặt trong Vọng Giang Các tối qua cho công chúa phụ trách rồi sao? Mà công tử còn bị nàng ta quản lý nữa? Hoàng thượng muốn hạ bệ Bình Quốc Công Phủ nâng đỡ Vô Ưu công chúa, từ đó nâng đỡ Cố gia, công tử cũng chẳng có ý kiến gì về việc này, nhưng xem ra, từ sau tối qua, sự trọng dụng của hoàng thượng dành cho
Vô Ưu công chúa không những không giảm sút mà ngược lại, người càng tín nhiệm nàng hơn, người thậm chí còn biến công tử thành thủ hạ của nàng ta nữa? Không thể không nói, vị Vô Ưu công chúa này quả thật rất có bản lĩnh.