Phượng Kinh Thiên

Chương 309: Dựa dẫm lẫn nhau (1)



Trời vừa chập tối đã nổi gió, gió thu mát mẻ sảng khoái vô cùng.

Hoài Vương Phủ cũng vừa giăng hoa kết đèn.

Trong đại sảnh.

Hoài vương ngồi ngay ngắn trên ghế, chính thức đón tiếp hai vị tiểu thư Cố gia.

Chỉ có điều, sau mấy lời chào hỏi khách sáo, ai cũng ngồi im lặng không nói nữa, cả đại sảnh chìm trong yên lặng, ba người đều cảm thấy hơi ngại ngùng.

Cố Y Y buông mắt cúi mày ngồi đoan trang trên ghế, không ai có thể biết nàng đang nghĩ điều gì.

Cố An An lại âm1thầm đánh giá Hoài vương – người đang ngồi trước mặt nàng, trong lòng rất lấy làm đáng tiếc. Vị biểu ca Hoài vương này còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của nàng nữa, nhưng bệnh tình lại nghiêm trọng hơn so với những gì nàng nghĩ.

Nàng vốn dĩ còn cho rằng, có lẽ vị biểu ca Hoài vương này không phải bệnh hết thuốc chữa như bên ngoài đồn đại, nhưng bây giờ, khi đã tận mắt nhìn thấy rồi, nàng thật không nhịn được mà than thở.

Tiểu Lý Tử đứng bên cạnh Hoài vương liếc8nhìn đại sảnh im ắng tẻ nhạt, trong lòng hắn thầm sốt ruột, nhưng hắn lại không thể lên tiếng.

Ngay lúc hắn đang lo lắng thì may mắn thay, Hoài vương – người đã giữ im lặng suốt thời gian dài rốt cuộc cũng mở lời.

“Bây giờ cũng sắp đến giờ mở tiệc rồi. Tiểu Lý Tử, ngươi sai người đi xem xem biểu thiếu gia đã đến chưa, rồi đi mời quận chúa đến đây nói chuyện với hai vị tiểu thư.”

Về việc này, Tiểu Lý Tử muốn mà còn không được, vội vàng nói: “Vâng, vương2gia.”

Vừa bước ra khỏi đại sảnh, Tiểu Lý Tử đã trông thấy Cố Lăng đang đi từ hành lang đến đây rồi. Hai mắt hắn sáng lên, cười tủm tỉm đứng tại chỗ đợi Cố Lăng đi tới.

“Biểu thiếu gia, rốt cuộc ngài cũng tới rồi, vương gia vừa kêu nô tài phái người đi tiền viện đón ngài đấy!”

Cố Lăng nhẹ nhàng giải thích: “Đột nhiên Hình Bộ lại có chút chuyện, ta nhất thời không đi được, vì thế mới đến trễ thế này.”

“Không sao, không sao. Biểu thiếu gia, người mau vào đi, nô tài4đi mời quận chúa.” Khung cảnh im lặng khi vương gia đối mặt với hai vị biểu tiểu thư quả thật khiến hắn rất sốt ruột.

Cố Lăng vừa bước vào đại sảnh thì lập tức nhướng mày, chẳng trách Hoài vương lại sai Lý công công đi đón hắn.

Cố Y Y và Cố An An khó chịu như ngồi trên đống lửa nhưng không thể không làm ra vẻ đoan trang. Nhìn thấy Cố Lăng đến, hai người đều đứng dậy, lòng thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm. Huynh trưởng đến là tốt rồi.

“Cố Lăng tham kiến vương gia.”

Hoài vương liếc mắt nhìn Cố Lăng nhưng không hề bỏ lỡ biểu cảm nhẹ nhõm ban nãy của Cố Y Y và Cố An An. Hắn lấy khăn gấm đặt lên môi ngăn tiếng ho trong cổ họng, sau đó mới hờ hững nói: “Cứ xem như đây là nhà của mình, không cần quá khách sáo làm gì. Các ngươi cứ tự nhiên, bản vương không phải người xem trọng lễ tiết.”

“Vâng.” Ba huynh đệ tỷ muội đồng thanh đáp lời.

Nhìn hành động của ba người, Hoài vương âm thầm tự mỉa mai. Mặc dù Cố gia là mẫu tộc của hắn, nhưng vẫn tồn tại quá nhiều khoảng cách giữa hai bên. Cố gia không thể thành người thân của hắn được, mà hắn, cũng không cách nào tin tưởng Cố gia như tin tưởng Vô Ưu.

Lúc Nguyên Vô Ưu bước vào đại sảnh, nàng nhìn thấy cảnh tượng như thế này: Cố Lăng ngồi hàn huyên với Hoài vương, hai vị tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc yên lặng ngồi kế bên, bầu không khí trong đại sảnh quả thật có chút lạnh lẽo.

Sau khi ăn cơm tối xong, theo đề nghị của Nguyên Vô Ưu, cả đoàn người lại cùng ra sân uống trà ngắm trăng. Đến khi tàn cuộc, trăng đã lên cao trên đỉnh đầu rồi. Cố Lăng đã về phủ, Cố Y Y và Cố An An cũng trở về hậu viện của mình.

Nguyên Vô Ưu đỡ Hoài vương đi thong thả về đến viện mà Hoài vương ở.

Ánh trăng chiếu rọi xuống sân trong veo xinh đẹp, ý cảnh tươi đẹp như đang bước trên bậc thềm bằng nước mát vậy.

Hoài vương dừng lại, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời đến ngây người. Dường như mặt trăng đêm nay đặc biệt tròn hơn mọi ngày.

Thấy Hoài vương dừng lại, Tiểu Hoa Tử và Tiểu Lý Tử không cần chờ phân phó đã nhanh nhẹn dẫn người bưng ghế quý phi và ghế mềm đặt dưới mái hiên, rồi mang trà và hoa quả lên, sau đó yên lặng lui xuống.

Nguyên Vô Ưu đỡ hắn ngồi xuống ghế mềm. Nàng lười biếng nằm dài trên ghế quý phi, khép hờ mắt thỏa mãn thở dài một hơi.

Hoài vương nhìn góc nghiêng khuôn mặt của nàng dưới ánh trăng, thản nhiên hỏi: “Mệt sao?”

“Hơi hơi.” Nguyên Vô Ưu nhắm mắt nghỉ ngơi nói.

Hoài vương không lên tiếng nữa mà chỉ quay đầu, học theo dáng vẻ nàng dựa người vào ghế mềm, hờ hững ngắm trăng treo trên bầu trời.

Một lúc lâu sau, hắn mới buông mắt nói: “Con có từng nghĩ, có lẽ...”

Sau chữ “có lẽ” là một khoảng lặng. Nguyên Vô Ưu chậm rãi mở mắt nhìn hắn: “Có lẽ gì cơ?”

Hoài vương nhìn nàng, bình tĩnh nói tiếp: “Có lẽ việc con đặt cược hết tất cả vào ta, đối với con mà nói, thật ra không xứng đáng chút nào.” Hắn biết cơ thể của mình ra sao, cũng giống như những gì hắn đã từng nghĩ, hắn mù quáng tin tưởng nàng, tin vào ngày mà nàng và hắn sẽ thành công, chỉ sợ ngày ấy cũng chính là ngày mà hắn sẽ ra đi.

Nguyên Vô Ưu nhướng mày nhìn hắn, bật cười: “Phụ vương đại nhân, người đang lo lắng cho con sao?”

Hoài vương trầm mặc mất một lúc rồi mới nhẹ nhàng gật đầu: “Có lẽ vậy, cũng có lẽ tình cảm giữa chúng ta không hề sâu đậm, con cũng chẳng phải là nỗi vướng bận của ta. Nhưng Vô Ưu à, trái tim ta đã cô đơn quá lâu rồi. Cho dù con xuất hiện bằng bất cứ cách thức nào thì ta cũng không thể phủ nhận, rằng con đã bù đắp sự ấm áp mà ta chưa bao giờ nhận được trong suốt đời ta. Đối với ta mà nói, con là người thân của ta, vì vậy, thỉnh thoảng ta đã từng nghĩ, mình phải làm sao để đối xử với con như một người cha thực thụ?”

“Vì vậy, người đã bắt đầu lo nghĩ cho con rồi sao? Bởi vì người muốn trở thành một bậc phụ vương đúng nghĩa sao?”

Hoài vương nhìn nàng, căng thẳng hỏi: “Con tin không?” Tin rằng hắn thật lòng chứ không phải đang mưu tính dụ dỗ lôi kéo nàng.

Nguyên Vô Ưu ngồi thẳng người dậy, hai tay đặt lên bàn uống trà, mặt vùi trong cánh tay, nàng gật đầu: “Con tin.”

Hoài vương im lặng nhìn nàng rất lâu, khuôn mặt tuấn tú nhưng trắng bệch xanh xao dịu dàng nở một nụ cười.

“Xin hỏi, phụ vương đại nhân của con, người đã nghĩ ra đường lui gì cho con rồi? Chắc không phải là sau khi người chết đi, con sẽ đưa thuộc hạ và tiền bạc của người đi nương nhờ Minh Vương chứ?”

“Đương nhiên không phải.” Hoài vương nhíu mày, quả quyết phủ định câu hỏi tò mò của Nguyên Vô Ưu. Nàng chắc chắn sẽ khiến bọn họ sợ hãi, diệt trừ bọn họ để lấy làm vui, bọn họ há có thể để mặc cho sự tồn tại của nàng được?

Thấy nàng tò mò nhìn mình, Hoài vương lấy khăn đặt dưới môi, khẽ ho mấy tiếng. Sau khi cơn ho dịu bớt, hắn mới thản nhiên lên tiếng: “Ta đã nghĩ ra ba con đường.”

Lúc này, Nguyên Vô Ưu quả thật vô cùng vui mừng. Dưới ánh trăng mát lạnh, hai mắt nàng phát sáng lấp lánh: “Người nói đi.”

“Thứ nhất, ta sủng ái đại một người phụ nữ, sinh một hoàng tử, như vậy thì con cũng có chỗ dựa.” Sở dĩ hắn dùng chữ “đại” là bởi vì, hắn không hề có suy nghĩ muốn lấy vợ sinh con, mà cho dù một ngày nào đó hắn bắt buộc phải làm như vậy, thì hắn cũng không bao giờ cưới biểu muội Cố gia. Hắn không muốn chỉ vì bớt chút phiền phức mà để lại tai họa ngầm, dẫm vào vết xe đổ, đẩy Cố Thị vào cảnh ngộ như Lưu Thị năm xưa. Đương nhiên, có thể Cố Thị sẽ không thất bại, nhưng như thế cũng đồng nghĩa với việc Vô Ưu sẽ thất bại.

“Vậy con đường thứ hai thì sao?” Nguyên Vô Ưu thích thú hỏi.

Nhìn ánh mắt lấp lánh như nghe thấy việc gì thú vị của nàng, Hoài vương hơi ngẩn người, nhưng sau đó hắn nghiêm túc lắc đầu: “Thứ hai, đợi đến khi con cập kê, ta chọn một người ở rể, cho con sớm sinh con trai. Đến lúc đó, con cũng có chỗ dựa dẫm như vậy.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.