Phượng Kinh Thiên

Chương 304: Hai tỷ muội cố thị (2)



Cố lão phu nhân nhẹ vỗ vào tay nàng, trong đôi mắt ngân ngấn lệ. Bà biết bản thân làm như vậy là có lỗi với đứa con gái chịu khổ kia, nhưng nếu như thân thể của Hoài vương khỏe mạnh, sao bà lại phải đưa ra lựa chọn như vậy chứ?

Hai bà cháu ôm nhau khóc một hồi lâu mới bình thường lại, Cố Y1Y lấy lại sự bình tĩnh, nghĩ đến ý tứ sâu xa mà tổ mẫu vừa để lộ ra, trong lòng khẽ động, nhẹ giọng hỏi: “Tổ mẫu, vừa nãy người nói cơ hội thích hợp là?”

Cố lão phu nhân không trả lời thẳng câu hỏi của nàng, chỉ nói: “Ngày mai con sẽ biết, còn giờ thì quay về phòng nghỉ ngơi một chút đi. Sáng8ngày mai sẽ khởi hành lên đến Kinh thành, chăm sóc bản thân cho tốt, có chuyện gì không giải quyết được thì tìm ca ca của con.”

Cố Y Y gật gật đầu: “Con biết rồi, tổ mẫu.”

Cố lão phu nhân lại nói: “Còn nữa, ta để cho An An cùng con lên Kinh, hai tỷ muội các con cũng có người chăm sóc lẫn nhau.”

“An An2cũng... Vâng, Y Y hiểu rồi, Y Y sẽ không phụ khổ tâm của tổ mẫu đâu.” Cố Y Y hiểu ra, quỳ xuống tạ ơn.

Cố lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng, sau đó mới rời đi.

Cố Y Y quay đầu nhìn Cố lão phu nhân được nô bộc dìu đi, hai mắt ươn ướt. Nàng biết bản thân thật sự rất may mắn, mặc dù4từ nhỏ đã được nuôi lớn ở nhà chính, tình cảm với cha nương có chút nhạt nhòa, nhưng tổ phụ và tổ mẫu lại yêu thương nàng thật lòng.



Sáng sớm ở thư phòng Cố gia, ánh mắt Nguyên Vô Ưu lướt qua hai cha con Cố lão hầu gia và Cố Tam gia: “Ý của Cố Tam gia là muốn cho Cố Lục tiểu thư và Cố Bát tiểu thư cùng vào Kinh với Vô Ưu?”

Tuy rằng là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại không chút bất ngờ, điều này khiến cho Cố Tam gia phải đánh giá lại nàng một lần nữa.

Cố lão Cố Tam gia vuốt râu gật đầu: “Hành trình của công chúa tuy rằng bí mật, nhưng càng đi về gần Kinh thành, thì sẽ càng không dễ giữ bí mật được nữa, nếu như người ẩn nấp trong đoàn xe của Cố gia, ngược lại có thể che giấu tai mắt của người khác đôi chút.”

“Hầu gia lo lắng rất phải.” Nguyên Vô Ưu cười nhẹ lên tiếng.

Cố lão hầu gia đứng thẳng dậy, khẽ cong người, trịnh trọng nói: “Đợi đến Kinh thành, vẫn mong Vô Ưu chăm sóc cho bọn chúng.”

“Việc này là đương nhiên. Hai vị cô nương tuy chỉ lớn hơn Vô Ưu vài tuổi, nhưng thực ra vai vế lại lớn hơn Vô Ưu một đời, trong phủ có bọn họ, Vô Ưu cũng sẽ không buồn chán như bây giờ nữa.”

Nghe nàng nói như vậy, trên gương mặt vẫn luôn thâm trầm của Cố lão hầu gia cuối cùng cũng lộ ra vài tia cười nhàn nhạt.

“Lão Tam, đi gọi Y Y và An An đến gặp công chúa.”

Cố Tam gia gật đầu, cung kính lui ra ngoài.

Nguyên Vô Ưu rũ mắt xuống, cầm lấy ly trà bên tay khẽ nhấp môi, sự hứng thú khẽ che giấu trong đôi mắt đẹp nổi lên. Nàng thực sự cũng có chút tò mò, không biết Cố gia sẽ dâng lên mỹ nhân như thế nào.

Tâm tư của Cố gia không hề khó đoán, chỉ là, nàng cũng không tùy ý gật đầu. Thời cổ đại này rất xem trọng việc thân lại càng thêm thân, nhưng đối với nàng mà nói, nếu như vị phụ vương kia của nàng thật sự quyết định cưới biểu muội của hắn, e là nàng sẽ phải can ngăn.

Người khác nàng không quan tâm, nhưng nếu Hoài vương muốn lấy thê tử sinh con, nữ nhi còn rất nhiều, tội gì phải lấy biểu muội chứ?

Đương nhiên, lúc này, nàng sẽ không thể hiện bất kì ý kiến gì. Với sự hiểu biết của nàng về Hoài vương, e là tâm tư muốn lấy thê tử sinh đứa con kế thừa huyết mạch của hắn không lớn.

Rất nhanh, Cố Tam gia liền dẫn theo hai tỷ muội bước vào.

Nguyên Vô Ưu lặng lẽ đánh giá một chút, âm thầm gật đầu.

Thiếu nữ đang mặc trên người một bộ y phục màu xanh dương khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, gương mặt như hoa phù dung, đôi mày như lá liễu, da trắng như tuyết, môi đỏ như son, mắt như hồ nước mùa thu, đôi mày như núi xuân, khí chất tựa như hoa u lan. Bên cạnh đó, sự uyển chuyển dịu dàng tỏa từ bên trong khiến cho người khác cảm thấy thoải mái nhưng cũng không khiến cho họ cảm thấy buồn tẻ. Trong ánh mắt nàng ta lại che giấu một sự cứng rắn, thể hiện sự tự nhiên thanh thản, quả thực là kiểu nữ nhi mà đàn ông của thời đại này muốn cưới về. Cái gọi là lấy vợ thì phải lấy vợ hiền chính là để gọi nàng ấy.

Thiếu nữ đang mặc trên người bộ y phục màu vàng nhạt thì dáng người thon thả cuốn hút, đại khái khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, gương mặt xinh đẹp tinh xảo, nụ cười vô cùng tươi tắn, da trắng như tuyết, có một đôi mắt ngây thơ nhưng ẩn sâu trong đó lại là sự thông minh sắc sảo.

Hai tỷ muội chầm chậm tiến vào, làn váy bay bay, bước chân nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn quanh, vừa đoan trang lại vừa thoải mái.

Lúc bước vào, hai người Cố Y Y, Cố An An đương nhiên cũng nhìn thấy Nguyên Vô Ưu ngồi trên vị trí chủ vị.

Tuy rằng đã sớm nghe Tam thúc nhắc đến, Nguyên Vô Ưu công chúa này phong hoa tuyệt đại, tuyệt thế vô song, nhưng lúc này khi thật sự chính mắt nhìn thấy, trong lòng hai người vẫn vô cùng kinh ngạc. Với thân phận của bọn họ, cho dù họ còn nhỏ tuổi nhưng đôi mắt chắc chắn cũng không thiển cận đến mức chỉ thấy được vẻ đẹp của người ngồi trên vị trí chủ vị kia mà thôi. Điều khiến họ kinh ngạc chính là Vô Ưu công chúa này tuy tuổi vẫn còn nhỏ nhưng trên người lại tỏa ra một khí thế cao quý bức người vô cùng.

Cảm giác này có lẽ là bởi chính thân phận của nàng ấy, nhưng cũng không hoàn toàn là bởi vì thân phận, mà còn là vì con người của nàng ấy.

Con người do tài năng mà tỏa sáng, mà khí thế bức người như thế của nàng, đương nhiên là bởi vì liên quan đến tài năng của nàng. Tài năng của nàng đã vượt qua khỏi thân phận của nàng rồi.

Hai người nén sự kinh ngạc trong lòng xuống, cung kính bước lên trước hành lễ.

“Cố Y Y, Cố An An bái kiến Vô Ưu công chúa, công chúa điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”

Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Người một nhà, không cần đa lễ, đứng lên đi.”

“Tạ công chúa.” Sau khi hai người tạ lễ xong liền lui sang một bên, cúi đầu rũ mắt, gương mặt đoan trang, không ngẩng mặt lên nhìn lén Vô Ưu công chúa lần nữa.

Nụ cười của Nguyên Vô Ưu càng thêm sâu. Có một câu mà nàng đã nói rất đúng, có thêm sự hiện diện của hai vị cô nương này, sự yên bình của Hoài Vương Phủ sắp bị phá vỡ rồi.

Tuy rằng chỉ có hai ngày ngắn ngủi, nhưng đoàn xe ngựa của Cố gia cũng không hề đơn sơ, đương nhiên, cũng không thể quá khoa trương được. Cách làm của Cố gia từ trước đến nay luôn là một sự xa hoa âm thầm. Lần này, hai vị tiểu thư lên Kinh cũng chọn cách thể hiện như vậy.

Chỉ có hai mươi tên thị vệ, nhưng người nào cũng chững chạc điềm tĩnh, đến ngay cả người đánh xe cũng để lộ ra chút thông minh nhanh trí, lại càng không cần phải nói đến các nha hoàn và ma ma bên cạnh hai người họ, không một ai không phải là người tinh anh được Cố gia bồi dưỡng nên.

Nguyên Vô Ưu vén màn lên liếc nhìn người đánh xe phía trước một cái, âm thầm cười, lầm bầm nói: “Tiểu Đào Tử, phụ vương đại nhân có bất ngờ không nhỉ?”

Khóe miệng Đào Dao đang đánh xe phía trước co rút. Ông nghĩ vương gia không những là sẽ không bất ngờ, mà e là sẽ rất đau đầu đi!

Nữ nhi của Cố gia này không cần so với nữ tử khác, chỉ dựa vào mặt mũi của thái phi, vương gia cũng sẽ không quá lạnh lùng với họ, nhưng muốn được vương gia đối xử thân thiện, e là cũng rất khó.

“Sau khi về phủ, vương phủ sẽ bắt đầu trở nên náo nhiệt hơn. Ngươi nói xem, bản công chúa có cần phải chuyên tâm nghiên cứu để lựa chọn một mẫu phi hay không?” Nguyên Vô Ưu vuốt vuốt cằm như đang tự nói chuyện một mình.

Đào Dao nghe thấy lời lẩm bẩm trong xe, khẽ nhíu chặt mày. Tuy rằng lời này của công chúa là nửa thật nửa giả, nhưng hắn cũng biết nếu như công chúa thật sự có thể thuyết phục được vương gia lấy thê tử sinh con, đây đúng là một chuyện vô cùng tốt.

Dù sao, nếu như vương gia thật sự có con cháu, vậy thì cơ hội thành công sẽ càng lớn hơn. Hơn nữa, những người ủng hộ vương gia cũng sẽ hạ quyết tâm, cho dù đến lúc có xung đột trực diện với hoàng đế, nếu có được sự ủng hộ của bách quan trong triều và người của tông đường thì cũng không quá khó khăn.

Chỉ là...

“Công chúa sẽ khuyên như vương gia sao?” Tuy rằng ông cũng rất mong vương gia sẽ có con cháu, nhưng ông cũng biết rõ vương gia sẽ không đồng ý làm như vậy. Nếu như công chúa cố chấp khuyên như vương gia, có lẽ vương gia sẽ đồng ý, nhưng mà... vương gia sẽ không vui vẻ.

Sự hứng thú trên mặt Nguyên Vô Ưu biến mất không ít, nhàn nhạt nói: “Sẽ không.”

Đào Dao kinh ngạc quay đầu. Cách một tấm mành, ông không thể thấy rõ được biểu cảm của công chúa, nhưng ông nhận ra được sự nghiêm túc trong giọng nói của nàng. Ông rất muốn hỏi vì sao, nhưng lại suy nghĩ đến thân phận của mình nên không dám hỏi.

Hồi lâu, trong xe ngựa vang lên một tiếng thở dài nhè nhẹ: “Chúng ta chỉ là không muốn phụ một kiếp này, còn những gánh nặng bên ngoài kia, ta và người đều không thể gánh nổi.”

Thời khắc này, Đào Dao đột nhiên muốn rơi lệ, vì vương gia, cũng là vì công chúa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.