Lam Vân âm thầm than một tiếng. Nàng cũng không muốn câu nệ, không phải nàng muốn nhập gia tùy tục, mà là nàng rất rõ ở thời đại này, những quy tắc ấy còn có ý nghĩa hơn pháp luật. Có lẽ, người trong thiên hạ không hiểu pháp luật của các nước, nhưng ai ai cũng biết một ngày làm thầy, cả đời là thầy.
Nàng chỉ là muốn học võ công của hắn, mà không phải là muốn đeo thêm một cái gông lên1người. Chẳng qua, đây cũng chỉ là lo lắng mà thôi, nếu như không phải nàng hiểu con người hắn, cho dù nàng có muốn học thêm chút võ để phòng thân, nàng cũng sẽ không hi sinh sự tự do của mình.
Nếu như hắn đã mở miệng mà nàng lại câu nệ những lễ tiết thì chính là dối trá, bất quá, dù sao thì cũng không giống, không thể nào tất cả đều không thay đổi.
“Ninh... hay là, ở chỗ riêng tư, đồ đệ8vẫn nên gọi người là sư phụ?”
Ánh mắt nhàn nhạt của Ninh Thanh lướt qua nàng, cười nhạt: “Tùy đệ.” Hắn rất rõ, có được đồ đệ này là hắn đã lời to. Thứ mà hắn có thể dạy cũng chỉ có tâm pháp của khúc Linh Lung, những thứ khác... đồ đệ này của hắn không cần hắn dạy.
“Sư phụ, đệ tử có thể thử Linh Lung này một chút không?”
“Đương nhiên, nó đã thuộc về con rồi. Con bái ta làm sư, vi sư2cũng phải thể hiện chút mới đúng.” Ninh Thanh khẽ cười.
Lam Vân khẽ nhướng mày: “Nói như vậy, con lời to rồi.”
Ninh Thanh vui vẻ cười híp mắt, gật gật đầu: “Đúng là như vậy.”
Lam Vân mím môi cười, xoay người đi về phía Linh Lung. Cái liếc mắt vừa nãy đã khiến nàng kinh ngạc rồi, bây giờ nhìn kĩ hơn nữa, quả thực là kinh ngạc vô cùng.
Nghiêm túc mà nói, nàng vốn cũng không hiểu biết nhiều về cổ cầm bởi người hiện4đại học nhạc cụ dân tộc không nhiều, cho dù là học nhạc, thông thường cũng sẽ chọn các loại đàn như piano, violin,... Nàng vốn không hiểu cổ cầm, cho nên có thể đàn ra được một khúc Linh Lung Bách Tâm, nguyên nhân chủ yếu là nhờ vào kí ức còn sót lại của Nguyên Vô Ưu cũ trong cơ thể này và sự hiểu biết của nàng về âm nhạc, sau khi hiểu rõ hết thì mới lĩnh ngộ được.
Lam Vân đột nhiên quay đầu, vừa cười vừa nhìn Ninh Thanh đang nâng chén trà uống, áy náy nói: “Sư phụ, đồ đệ có một chuyện đáng sợ muốn nói thật với người. Đó là thực ra, con không hiểu biết gì về cổ cầm cả.”
Thiếu chút nữa là một ngụm trà của Ninh Thanh không khống chế được mà phun ra. Hắn có chút chật vật lau đi những giọt nước nơi khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Lam Vân: “Ban nãy con nói gì?”
Lam Vân cười híp mắt: “Nói cách khác, thực ra con không biết đánh đàn.”
Trên mặt Ninh Thanh lộ ra một chút kinh ngạc hiếm thấy, thiên tài trời sinh e là cũng không đủ để hình dung Lam Vân nhỉ? Người không hiểu cách đánh đàn vậy mà lại có thể đàn được khúc Linh Lung Bách Tâm?
Sau khi suy nghĩ một lúc, Ninh Thanh thử dò xét: “Con đã từng hứa sẽ cùng vi sư đánh cờ.”
“Thực ra, đồ đệ chưa từng chơi cờ.” Nhưng nàng từng dùng tâm, dùng não và dùng người để chơi cờ, đối thủ là kẻ thù của nàng và... luật pháp.
“Biết thư, biết viết, biết họa?”
“Thư, viết, họa bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng thực tế mà nói, đều không giỏi.”
Ninh Thanh rất trấn tĩnh nhìn nàng một hồi lâu, sau đó rút ra kết luận: “Ý là, con ngoài việc biết đàn khúc này ra, thực ra là không tinh thông gì hết?”
“Sư phụ thất vọng sao?” Lam Vân cảm thấy bản thân dường như đùa có chút quá đáng.
Ninh Thanh bỏ tay che mặt xuống, nhẹ ho một tiếng, bình tĩnh nói: “Không có, cầm kì thi họa tinh thông hay không tinh thông cũng không có vấn đề gì, con biết đàn khúc này là đủ rồi.”
Bóng đêm dần dần kéo đến, tiếng nói chuyện của hai người dần dần nhỏ lại, mãi cho đến khi không còn âm thanh gì nữa...
…
Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng.
Lam Vân cả đêm đều nghiên cứu và thử nghiệm tâm pháp mà Ninh Thanh truyền cho, bỗng nàng dừng suy nghĩ lại, nâng mắt liếc nhìn ánh đèn cầy sắp tắt trên bàn, lại nhìn ánh sáng đang len lỏi vào từ bên ngoài cửa sổ, nhấc thân thể cứng ngắc dậy hoạt động một chút. Sau đó, nàng đi đến trước Linh Lung, nâng mắt nhìn Ninh Thanh đang khoanh chân ngồi trên sạp nhắm mắt nghỉ ngơi, ánh mắt nàng lóe lên, thử đàn một tiếng.
Linh Lung vừa vang, âm thanh của tự nhiên, uyển chuyển mà du dương chạm đến lòng người, khiến cho người khác không tự chủ được mà chìm đắm.
Tơ vàng sáng lấp lánh giữa mười ngón tay thon dài của nàng, nhưng giai điệu lại không nhanh, một tiếng vang lên, một lúc sau mới lại nghe thấy tiếng thứ hai vang lên.
Ninh Thanh mở mắt ra liếc nàng một cái, lại chầm chậm nhắm mắt lại.
Mà ở bên ngoài sương phòng, Pháp Không đang khoanh gối ngồi thiền cũng có chút run rẩy.
Mãi cho đến khi Lam Vân dừng sự chuyển động của mười ngón tay lại, tiếng nhạc dường như vẫn còn vang vọng đâu đó trong căn phòng.
Ninh Thanh lại mở mắt ra lần nữa, khẽ mỉm cười: “Thấy thế nào?”
Lam Vân nhíu chặt mày, sau đó nhìn mười ngón tay của mình: “Ngón tay có chút đau.” Ban đầu, nàng cho là do không quen đánh đàn, nhưng sau này cảm giác lại không giống, cảm giác giống như là máu đều chảy dồn về mười đầu ngón tay khiến cho tay sưng lên, dường như là những giọt máu đó muốn bắn ra ngoài vậy.
“Luyện nội lực tuyệt đối không phải chuyện một sớm một chiều.” Với kinh nghiệm tự hiểu ra của bản thân và sự lĩnh ngộ tâm pháp này của Lam vân, đợi một thời gian nữa chắc chắn sẽ có đột phá.
Lam Vân cũng không còn thắc mắc vấn đề này nữa. Nếu như toàn bộ tâm pháp nàng đều đã nhớ kĩ trong lòng, nàng sẽ luyện từ từ để có thể hiểu hết tâm pháp. Chẳng qua, bây giờ nàng vẫn còn một chuyện quan trọng cần làm.
“Nghe nói núi Phiêu Miễu có vị thuốc thần kì có thể cải tử hồi sinh, kéo dài tuổi thọ?”
Thần sắc Ninh Thanh có chút kì lạ. Lát sau, hắn nhàn nhạt nói: “Đây cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.”
“Vậy sư phụ có tinh thông thảo dược không? Thực ra khi hỏi câu này, Lam Vân cũng rất thấp thỏm, nếu như Ninh Thanh thật sự tinh thông y thuật, vậy thì hắn nhất định nhìn ra thuật dịch dung trên người nàng, nhưng hắn lại không nghi ngờ, nói như vậy, thực ra hắn cũng không hề tinh thông y dược.
Ninh Thanh lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Vi sư vốn không tinh thông y dược.” Có lẽ, tất cả đã có thiên ý. Lúc ban đầu, nương dạy hắn y thuật, hắn lại bị phụ hoàng dẫn đi học kế sách, binh pháp, mưu quyền, hơn nữa còn học rất chuyên tâm, vốn không có tâm trí đi học y thuật.
“Vậy sư phụ có từng dùng thuốc mê do người nào luyện qua chưa?” Ban đầu, tin đồn trà lâu Tín Dương có ma, không phải là do hắn sử dụng cách nào đó khiến người ta có ảo giác ư?
Ninh Thanh yên lặng nhìn nàng, ánh mắt trong suốt như nhìn thấu lòng người. Lam Vân tuy mỉm cười đối mặt, nhưng trong lòng lại khó tránh có chút lo lắng.
Ninh Thanh thu ánh mắt lại, nhàn nhạt nói: “Sư phụ ta tinh thông y thuật.”
Lam Vân hiểu ra, hóa ra là như thế. Nếu nói như vậy, sư phụ của sư phụ nàng thực ra vẫn còn ờ trên nhân thế?
“Con có hứng thú với y thuật sao?” Ninh Thanh nhàn nhạt hỏi.
Lam Vân cười nhẹ: “Con thì không có hứng thú gì, y thuật vừa sâu sắc lại vừa rộng lớn, muốn nghiên cứu cần phải bỏ ra thật nhiều thời gian và sức lực, mà đồ đệ rất lười, cũng không muốn học, chẳng qua là muốn đề phòng kĩ hơn một chút. Nếu như sư phụ am hiểu y dược, liền cho đồ đệ một vài viên thuốc phòng thân, đương nhiên, ban cho đồ đệ một chút đồ vật quý hiếm là tốt nhất rồi.”
Ninh Thanh cười nhạt: “Hóa ra là như vậy, quả thực là đề phòng kĩ.”
Thấy hắn dường như không có ý tiếp tục chủ đề này nữa, Lam Vân có chút tiếc nuối. Theo sự hiểu biết của nàng về sư phụ, nếu như nàng tiếp tục hỏi về vấn đề này nữa sẽ khiến hắn sinh nghi.
“Đúng rồi, sư phụ nói muốn gia nhập thế tục, vậy là định rời đi sao?” Những ngày qua, nàng thấy hắn đều chỉ sống trong trà lâu Tín Dương, chưa từng thấy hắn có kết giao bằng hữu với ai. Hắn vì sao mà đến, lại vì sao phải quay về?