“Nếu điều kiện ổn thỏa, sau khi ta cân nhắc có thể làm được yêu cầu của ngươi, thì có lẽ... ta sẽ bằng lòng thử ở bên ngươi, dĩ nhiên, đây chỉ là có lẽ.”
Đôi mắt ảm đạm của Sở Tuyệt lại bừng sáng lên, nhưng khi nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt Lam Vân, sắc mặt của hắn cũng nghiêm lại, sau đó cúi đầu nghĩ ngợi.
Thấy1Sở Tuyệt nghiêm túc suy tư, Lam Vân cũng rũ mắt xuống, hai tay nàng cầm lấy tách trà chỉ mới uống một ngụm, dường như đang lơ đãng.
Ở bên ngoài lúc này, cách đình nghỉ khoảng hai mét, Pháp Không mới bình tĩnh sau sự sửng sốt mà Sở Tuyệt đem lại. Ông chỉ sợ công chúa sẽ bị Sở Tuyệt mê hoặc rung động, bởi suy cho cùng, tấm lòng mà Chiến vương dành cho công chúa,8ngay cả ông nghe thấy cũng phải xúc động sâu sắc.
Lỡ như công chúa thật sự... chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra được. Lòng Pháp Không nóng như lửa đốt, nhưng lại không dám lên tiếng quấy rối. Tuy ông ta lo lắng công chúa sẽ bị mê hoặc, nhưng có một thanh âm khác trong lòng lại không ngừng nói với ông ta, phải tin tưởng công chúa.
Gió bấc ngoài đình nghỉ ấm áp thoáng chốc2trở nên lạnh thấu xương, vù vù thổi bay tấm mành che dày nặng, gió luồn lách qua kẽ hở của mành che, khiến Lam Vân đang im lặng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Đúng lúc Sở Tuyệt cũng đang nhìn hắn, bốn mắt họ nhìn nhau bị ngăn cách bởi làn khói lượn lờ của lò sưởi, trong mắt đều hiện lên cảm xúc phức tạp.
Lam Vân vẫn rất minh mẫn, nhưng trong đầu dường như có hai người4đang tồn tại. Một người thì lý trí cùng bình tĩnh nói với nàng bước tiếp theo nên làm gì, phải điều chỉnh kế hoạch như thế nào. Người còn lại bỗng hồi hộp và mong đợi, trái tim bắt đầu đập thình thịch.
Nàng rất tỉnh táo, nhưng tạm thời lại không muốn suy nghĩ về việc tại sao có sự tồn tại của một người không nên xuất hiện trong đầu mình?
Lam Vân hoàn toàn đồng ý với kế hoạch được điều chỉnh do mình nghĩ ra trong lòng! Thậm chí bởi vì sự phát triển và thay đổi của mọi chuyện nên có lẽ, nàng sẽ hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, điều này khiến tâm trạng của nàng trở nên vui vẻ. Thế nhưng, nàng cũng hoàn toàn có thể cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch của người hư ảo trong lòng mình một cách rõ ràng.
Sở Tuyệt nhìn Lam Vân thật lâu, hoặc kỳ thực có lẽ cũng không lâu lắm. Tất cả suy nghĩ, chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Nhưng trong lòng hắn đã suy nghĩ cặn kẽ và có được đáp án.
“Ngươi có thể không yêu, cả đời này cũng có thể không chấp nhận ta. Nhưng ta hy vọng, ngươi mãi mãi sẽ không dễ dàng vứt bỏ ta.” Giống như những người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn đã lần lượt vứt bỏ hắn, đến cuối cùng hắn sợ Lam Vân cũng sẽ vứt bỏ hắn, Sở Tuyệt khẽ nói.
Lam Vân cảm thấy tiếng tim đập thình thịch mà mình nghe thấy bỗng dưng ngừng lại. Trái tim nàng chợt thắt chặt, trong thoáng chốc, nàng thế mà lại cảm giác được một nỗi đau không thể giải thích, bé nhỏ thôi, thậm chí hoàn toàn có thể bỏ qua.
Nàng đã từng đoán hắn sẽ đưa ra yêu cầu như thế này: hy vọng có một ngày ngươi sẽ yêu ta, hy vọng ngươi sẽ không lừa gạt ta, thậm chí hy vọng ngươi vĩnh viễn cũng không phản bội ta... Thế nhưng, hắn không yêu cầu những thứ ấy, hắn chỉ nhẹ nhàng nói với nàng, ta hy vọng ngươi mãi mãi sẽ không vứt bỏ ta.
“Nếu như lúc này, Phật bảo ngươi ước nguyện, Sở Tuyệt, ngươi muốn ước điều gì?”
Trong giây phút ngẩn ngơ, Lam Vân nghe giọng nói của mình hỏi một câu như thế.
Sở Tuyệt sững sờ, lại lập tức nhớ đến lời hắn đã từng nói với Cửu Nhi, trong lòng hắn cũng có chút giãy giụa, nhưng cũng chỉ giãy giụa rất nhỏ.
“Nếu lúc này, Phật cho ta ước nguyện, vậy thì, Lam Vân à, ta sẽ ước với Phật, ước rằng đời này kiếp này, ngươi sẽ không bao giờ vứt bỏ ta.”
Lam Vân buông lỏng đôi tay bởi vì dùng sức nắm chặt tách trà lạnh buốt từ lâu nên đã có chút cứng đờ, không nói một lời mà chỉ đứng dậy, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.
“Lam...” Sở Tuyệt mở miệng, nhưng rồi lại lặng im dõi theo bóng lưng rời đi không một chút quyến luyến của Lam Vân. Sau đó, hắn ngơ ngác ngồi xuống, đưa tay cầm lấy tách trà hắn giữ trong lòng bàn tay nhưng lại chẳng có chút hơi ấm, rồi đột nhiên cúi đầu bật cười, tiếng cười rất nhỏ, gần như chỉ quẩn quanh trong miệng. Thế nhưng, hắn không chỉ nghe thấy, mà còn cảm giác được sự chua xót và nỗi thống khổ chất chứa trong đó.
Hắn chẳng qua chỉ muốn gắt gao nắm chặt lấy người có thể chạm đến tâm hồn của hắn, khiến hắn cảm thấy mình vẫn còn thứ để lưu luyến, tim vẫn đập, vẫn có khát vọng, vẫn còn cảm giác mà thôi, hắn đã sai rồi sao?
Dù rằng, mặc cho hắn bất chấp tất cả, không từ thủ đoạn mà ép buộc Lam Vân lưu lại bên cạnh, mặc trái tim ấy cũng sẽ không thuộc về hắn, thì hắn cũng nguyện ý đánh đổi tất cả để nắm chặt lấy nó.
Bởi vì, hắn đã hai bàn tay trắng rồi!
…
Lam Vân không hề biết ánh mắt ủ dột của Sở Hồng lúc đến nơi đốt lửa trại nhưng lại nghe nói hắn đã về phòng nghỉ ngơi?
Cũng không biết ở nơi đốt lửa trại đã phấn khích như thế nào? Sau khi nàng rời khỏi đình nghỉ thì bắt gặp Phúc công công đang dẫn người đến tìm nàng.
Lam Vân không trở lại tiệc đốt lửa trại nữa, mà trực tiếp bảo Phúc công công dẫn nàng về phòng.
Sau khi căn dặn không cho phép bất cứ ai làm phiền, nàng lập tức chui vào ổ chăn bông ấm áp và ngả đầu ngủ ngay, nhưng kết quả lại thao thức cả đêm.
Bởi vì trong đầu nàng luôn có hai giọng nói, như trò chơi kéo co không ngừng giành qua giành lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa mới ửng sáng thì Lam Vân đã mở mắt. Một đêm không ngủ, ánh mắt nàng vẫn có chút mơ màng, nhưng thoắt cái đã trở nên lạnh lùng.
“Quốc sư, ngài tỉnh rồi sao?” Phúc công công nghe tiếng động trong phòng, vội vén rèm bước vào.
“Ừ.”
Lam Vân khẽ đè lại ấn đường, nghiêng tai lắng nghe tiếng động bên ngoài: “Đây là...?”
“Thao trường đã bắt đầu chỉnh đốn quân đội.” Phúc công công đáp lời.
Thấy Lam Vân không lên tiếng, Phúc công công nhìn hắn một cái, rồi cẩn thận nói: “Lúc nãy, Mạc công công đã đến truyền khẩu dụ của hoàng thượng, bảo Quốc sư đi đến hành cung cùng dùng bữa với hoàng thượng.”
Lam Vân khựng lại, sau đó hỏi: “Tại sao không gọi tiểu tăng dậy?”
Phúc công công lại nhìn hắn lần nữa, nhẹ giọng bảo: “Mạc công công nói, hoàng thượng đã dặn, nếu Quốc sư ngài vẫn chưa thức dậy, thì bảo Mạc công công không cần làm phiền ngài.”
Các món ăn của ngự thiện rất đa dạng và phong phú, được bày khắp cả cái bàn thật dài.
Bạch Sơ Nguyệt đang hầu hạ Sở Hồng dùng bữa, thi thoảng lại quay sang gật đầu hàn huyên với Lam Vân.
Lam Vân nâng mí mắt lên liếc nhìn nàng ta. Nghĩ đến tối qua Vinh Định Ngạn nói ghê tởm, nếu bảo rằng dối trá, dã tâm thậm chí không từ thủ đoạn là ghê tởm, vậy thì, nàng còn ghê tởm hơn Bạch Sơ Nguyệt gấp trăm lần.
“Đêm qua Quốc sư ngủ không ngon sao?” Sở Hồng thấy sắc mặt của hắn thì nhíu mày lại, quan tâm hỏi han.
“Tạ ơn bệ hạ quan tâm, tiểu tăng rất khỏe.” Lam Vân lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Sở Hồng khẽ tối sầm lại, rốt cuộc đêm qua Thất đệ đã nói gì với hắn? Khiến tối qua hắn trở về phòng nghỉ ngơi từ sớm, sáng nay lại càng lạnh lùng hơn.
“Đúng rồi, đêm qua ngươi và Thất đệ ‘cầm đuốc ngắm cảnh tuyết rơi’, ngay cả tiệc đốt lửa trại cũng không tham gia, không thích không khí nơi này sao?”
Lam Vân bất chợt ngẩng đầu nhìn hắn, rồi mỉm cười nói: “Đúng là không thích.”
“Tại sao?” Sở Hồng híp mắt hỏi. Lam Vân không vui mà rời đi, là vì Bạch Sơ Nguyệt đã làm khó dễ Chiêu Bình công chúa?
“Không thích chính là không thích, làm gì có tại sao?”
Thái giám cung nữ đứng ở bốn phía đều âm thầm hít một hơi khí lạnh, ai nấy đều biết hoàng thượng dường như cực kỳ sủng ái Quốc sư, nhưng giờ phút này tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy, vị Quốc sư này lại cả gan dám chống đối hoàng thượng như vậy?
Tuy vẻ mặt của Bạch Sơ Nguyệt vẫn bình tĩnh, chỉ thản nhiên liếc nhìn Lam Vân, nhưng nụ cười bên khóe môi lại có chút cứng nhắc.
Sở Hồng hơi nhíu mày với sự chống đối của Lam Vân, tên tiểu tử này quả thực có chút không thích hợp.