Nàng đẩy cung nữ ấy ra chạy vào trong, vội vã nói:
"Dân nữ Bạch Tịch Dao tham kiến Thục phi nương nương".
" Ta biết nương nương là biểu tỷ của Dạ Hằng, bây giờ Dạ Hằng đã bị bắt vào ngục, mong nương nương ra tay giúp đỡ".
" Cô là muội muội của Bạch Tịch Nguyệt. Từ khi Dạ Hằng dính đến tỷ muội các cô, cứ liên tiếp chuốc lấy phiền phức. Cô còn dám đến gặp bản cung sao?".
" Tịch Dao không biết nương nương có ý gì? Nếu nói dính đến thì nương nương nên hỏi Dạ Hằng chứ không phải hỏi ta".
" Đúng là một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng. Thảo nào lừa được Dạ Hằng xoay như chong chóng. Bản cung hỏi cô, tin đồn cô và Dạ Hằng nảy sinh tình cảm có thật không?".
Thục phi nói đến đây giọng có chút nghẹn ngào.
" Thì ra nương nương đối với Dạ Hằng... Nương nương, bây giờ không phải lúc nói chuyện này. Mong nương nương nghĩ cho Dạ Hằng hãy ra tay giúp đỡ".
" To gan! Ngươi có tư cách gì mà yêu cầu bản cung? Bản cung không tin chẳng lẽ không có cô thì Dạ Hằng không thoát khỏi nguy hiểm được sao? Cô đi đi, lập tức rời khỏi đây cho ta".
" Nương nương, Dạ Hằng bị nghi ngờ cấu kết với Đại Sở đang là lúc nguy cấp nhất, mong nương nương ra tay giúp đỡ".
" Ta cực kỳ hiểu sự cô đơn thương nhớ Dạ Hằng trong lòng nương nương vì ta cũng như vậy. Nhưng người trong lòng Dạ Hằng không phải Tịch Dao, nhưng ta vẫn sẵn lòng vì ngài ấy, không màng tất cả mà vươn lên, bởi vì ta không muốn mất đi rồi mới hối hận, nhưng nương nương người lại làm như không thấy sao?".
Nàng nói hết lòng mình, nhưng nhận lại vẫn là sự lạnh lùng của đối phương, nàng đành quay về.
" Đợi đã, cô muốn bản cung giúp cô thế nào?".
Nàng nghe thấy liền quay lại.
" Vào đại lao gặp Dạ Hằng , giờ chỉ có Đôn Thân Vương mới lo liệu được".
" Cô đi đi, chỉ cần cứu được Dạ Hằng ta bằng lòng liên thủ với cô. Bản cung sẽ nhờ phụ thân sắp xếp chuyện này".
Đại lao.
Đôn Thân Vương nhận sự giúp đỡ đã giúp nàng vào đại lao. Nàng đi theo tên lính gác đến gian phòng hắn bị giam, vừa mở cửa xong thì nàng đã tiến vào. Thấy nàng hắn rất ngạc nhiên, nhưng sau đó lấy lại dáng vẻ bình thường.
Nàng nhìn hắn trên người toàn đầy thương tích trong lòng rất xót xa, nàng tiến đến nắm lấy tay hắn, nói:" Dạ Hằng, ngài yên tâm. Ta nhất định sẽ rửa oan cho ngài".
" Cô không cần lo việc này, bản vương không muốn cô bị cuốn vào chuyện này vì ta".
" Ta cần thư thông quan của ngài, ngài để ở đâu?".
Nàng rời khỏi đại lao, lập tức phi ngựa đến tìm thư thông quan, trên tay còn cầm miếng ngọc bội của hắn.
\[ Đây là vật duy nhất tỷ tỷ cô để lại cho ta, nếu ta không chết cô hãy trả nó lại cho ta\]
Hắn đem ngọc bội đặt vào tay nàng rồi nói.
Trên đường đi, nàng vẫn nắm chặt miếng ngọc bội, một lòng muốn cứu hắn ra ngoài.
" Dạ Hằng, ngài nhất định phải đợi ta".
Một khắc sau khi nàng rời đi, binh lính đã đến giải hắn ra pháp trường.
\[ Tịch Nguyệt, chúng ta sắp gặp nhau rồi\]
Pháp trường.
" Bạch thừa tướng, bắt đầu đi".
Cốc Dạ Quân ra lệnh.
" Vâng, hoàng thượng".
Ông cúi người hành lễ rồi bắt đầu tra khảo.
" Hằng vương, ngài đã xem mật thư sứ giả Đại Sở trình lên, ngài có thừa nhận chữ viết trong thư là do ngài viết không?".
" Chữ trong thư quả thực có phần giống, nhưng ta nói rồi bức thư không phải do ta viết".
" Vậy ngài có chứng minh được chữ trong thư không phải do ngài viết không?".
Hắn chỉ cười không nói gì, Cốc Dạ Quân nhìn lên trời, giờ Ngọ đã đến, lúc này ra lệnh dừng tra khảo, không nhân nhượng gì lập tức hành hình.
" Đã đến giờ, hành hình".
Tên đao phủ bước lên bục tay cầm đao tiến đến chỗ hắn, còn ngậm rượu phun vào thanh đao. Hắn lúc này nhắm mắt lại, mọi thứ trước mắt mình như một thước phim tua chậm.
Khi thanh đao sắp chém xuống, đột nhiên từ xa vang lên tiếng nói hớt hải của nàng.
" Đao hạ lưu nhân".
Cả pháp trường lập tức ngừng lại nhìn về phía nàng.
Nàng cầm trong tay thư thông quan và mật thư chạy lên bục nói.
" Hoàng thượng, dân nữ có bằng chứng chứng minh Hằng vương là trong sạch".
" Ngươi có chứng cứ gì?".
" Nét chữ trong bức thư xem qua có vẻ giống của Hằng vương nhưng hằng ngày ngài ấy viết chữ cân, lúc viết ban đầu thường vô ý dùng lực mạnh vì vậy nét chữ sẽ đậm mực và hơi tròn nhưng nét chữ trong bức thư này lại sắc mảnh và hơi nhạt. Từ nét chữ có thể kết luận không phải do Hằng vương viết".
" Thì ra là vậy à?".
Xung quanh các văn võ bá quan đều xôn xao bàn tán.
" Việc này không liên quan đến Hằng vương".
" Vậy dám hỏi cô nương, thư mưu phản trong tay cô là từ đâu có được". Tên sứ giả bên cạnh lên tiếng.
" Là từ các văn thư mưu phản trong kho hồ sơ của Đại Lý Tự".
" Ha ha. Chưa xét đến việc cô nương tự ý xông vào trọng địa tư pháp e rằng bức thư mưu phản này cũng có khả năng đã bị đánh tráo".
" Được. Nếu sứ giả đã nói bức thư này là giả vậy dám hỏi sứ giả ngài có nhớ chi tiết nội dung của thư không?".
" Một vật quan trọng như vậy tất nhiên sẽ ghi nhớ trong tim. Nội dung thư là những lời mưu phản của Hằng vương, hôm đó sau khi ta xem liền lập tức trình lên hoàng thượng".
" Hoàng thượng, tiểu nữ khẩn cầu đem bức thư cho sứ giả xem qua".
Nàng đi tới trước mặt hoàng thượng quỳ gối cầu xin.
" Chuẩn".
Nhận được thánh ân nàng lập tức đưa bức thư đến cho sứ giả.
" Sứ giả nói ngài ghi nhớ tường tận nội dung trên thư vậy nhờ ngài đọc nội dung bức thư một lần nữa xem có trùng khớp không".
" Được".
Ông ta cầm lấy bức thư dáng vẻ đầy tự tin.
" Hoàng đế Đại Chử Cốc Dạ Quân tham lam ngang ngược, bại hoại phong tục bức hại bách tính, sinh linh cực khổ, hủy hoại người tài giết hại người thiện là điều chính nhân quân tử khinh bỉ. Nay...".
Đang đọc giữa chừng ông phát hiện điều không đúng, cảm giác như thiếu gì đó. Hành động lóng ngóng của ông lập tức bị mọi người chú ý đến.
" Thiếu mất vài chữ đúng không? Bức thư ta vừa đưa cho sứ giả chẳng qua chỉ là chơi tửu lệnh mà thôi, bức thư thật sớm đã bị ta tráo đổi rồi. Nếu như ta không nói sai sứ giả xuất thân từ quan võ vốn dĩ không đọc được văn tự của Đại Chử. Vậy mà ngài còn dám nói tự mình đọc bức thư này".
" Ha ha...ờ...là ta đã nhớ nhầm. Ờ...hôm đó là tùy tùng sau khi xem xong đã nói với ta".
Nàng rút trong tay áo ra một mẩu thư nhỏ, giơ lên cho mọi người xem.
" Ở đây ta còn có một bằng chứng có thể chứng minh sứ giả nói dối. Kiếm Trần, ngươi có đảm bảo từng chữ từng câu trên đây đều là thật?".
Nàng nhìn về phía tên thủ hạ của sứ giả kia hỏi.
" Tuyệt đối không một lời giả dối".
\[ Nhớ lại khoảng thời gian nàng chạy đôn chạy đáo tìm cách cứu hắn.
" Bạch cô nương, tại hạ Kiếm Trần lần trước Hằng vương đã cho thuộc hạ một con đường sống hôm nay ta đến để đền ơn".
" Ta nhớ ra rồi, ngươi là tên sát thủ Đại Sở mà hôm đó Dạ Hằng đã thả đi".
" Đúng vậy. Hiện nay Hằng vương thân lâm vào cảnh ngục tù tại hạ tình nguyện giúp đỡ cô nương một tay".
Hắn nói rồi lấy mẩu thư ấy đưa cho nàng sau đó dặn dò.
" Sứ giả xuất thân là quan võ ông ta không hiểu văn tự của Đại Chử. Bản lời khai này chính là chi tiết việc hắn ngụy tạo bức thư. Cô nương cứ chờ tới thời điểm thích hợp lấy nó ra là được".
" Tịch Dao thay Dạ Hằng cảm tạ ngươi".\]
Sau khi nghe hết đầu đuôi câu chuyện tên sứ giả kia giận đến đỏ mặt.
" Tên phản bội nhà ngươi lại cấu kết với người ngoài hãm hại ta. Nói. Ngươi đã viết những gì?".
Tịch Dao dâng mẩu thư cho Bạch thừa tướng, ông mở ra xem rồi bẩm tấu với hoàng thượng.
" Hoàng thượng, bản lời khai này nói bức thư mưu phản này là sứ giả đã bỏ 50 lượng vàng tìm Vô Liễu tiên sinh người có kiến thức uyên thâm về thư pháp mô phỏng bút tích của Hằng vương".
" Việc này...đúng là nói xằng nói xiên, nếu bức thư này là ngụy tạo ít nhất cũng cần ba ngày. Khi sự việc xảy ra ta mới đến Đại Chử một ngày".
" Vậy sứ giả làm sao lại biết được ngụy tạo bức thư này cần thời gian ba ngày?".
Nàng nắm được thóp của hắn, khiến hắn cứ họng không nói được lời nào.
" Việc này... việc này...".
Kiếm Trần bên cạnh đi lên nói hết tất cả mọi việc.
" Hoàng thượng, bức thư ngụy tạo này sứ giả đã mang từ đại sở sang, vì vậy ông ta đã biết tường tận nội dung. Tại hạ tuyệt đối không có nửa lời giả dối".
" Ngươi...".
Nói xong, hắn quay người về phía Dạ Hằng.
" Hằng vương, từ xưa trung và nghĩa không thể vẹn toàn, tại hạ báo đáp đại ân của ngài nhưng lại có lỗi với Đại Sở nên đành cáo biệt tại đây".
Dứt lời hắn cầm thanh kiếm trong tay kết liễu mình.
" Kiếm Trần".
" Hoàng thượng, những lời Kiếm Trần nói vừa nãy và nội dung bức thư mọi người đều đã nghe thấy rồi. Việc này nhân chứng vật chứng đều có đủ chứng minh Hằng vương là bị vu oan".
" Nào có lẽ này? Người đâu, bắt sứ giả Đại Sở lại".
" Vâng".
" Hoàng thượng khai ân, hoàng thượng khai ân".
" Còn không mau cởi trói cho Hằng vương".
Nàng lúc này coi như được thả lỏng rồi, mấy ngày mất ăn mất ngủ chạy khắp nơi tìm cách khiến cơ thể nàng cũng suy nhược, nhìn thấy hắn được bình an nàng cũng an tâm, đột nhiên cơn choáng váng ập đến trước mặt là một khoảng đen vô tận, nàng từ từ ngã xuống.