Diệp Tống cong môi cũng cười nhạo một tiếng. Ánh nến phản chiếu lên đồng tử của nàng, chợt lóe mà nhảy lên. Nàng ngửa đầu nhìn Tô Thần, vừa lúc Tô Thần cũng nhìn nàng, thần sắc ý vị không rõ, nàng nói: "Có phải ngươi vừa rồi dụng hình để bắt hắn khai ra người sai sử là ai không? Ngươi xem, cứ nói chuyện hòa hảo như vậy có phải tốt hơn không?"
Nàng đương nhiên biết, Ngọc chủ giang hồ này dù có muốn tìm kϊƈɦ thích cũng sẽ không có lá gan đi trộm quốc tỉ. Nàng quay đầu lại nhìn nam nhân suy yếu trêи giá chữ thập nói: "Ngày quốc tỉ bị trộm chính là ngày sinh thần Hoàng Thượng, đủ loại quan lại cùng nhạc vũ, mà không phải là ngày hôm sau Hoàng Thượng đi hành cung. Chẳng lẽ cái này ngươi cũng nhớ nhầm?"
Ngọc chủ trăm mặt cúi đầu xuống, một lúc lâu sau mới nói: "Ngươi quá giảo hoạt..."
"Người vào cung trộm quốc tỉ căn bản không phải là ngươi, trước đây ngươi cũng chưa từng gặp ta." Diệp Tống chính thanh nói, "Có người sau khi trộm quốc tỉ ra, nửa đường gặp được ngươi nên cho ngươi đi trả lại, có lẽ ngươi thật sự cảm thấy việc này rất có tính khiêu chiến, hoặc cũng có thể là đối phương đã trả cho ngươi thù lao rất lớn nên ngươi mới tiếp nhận việc có tính khiêu chiến này? Ngươi có nghĩ tới người kia chỉ là muốn tìm người chết thay hay không? Người kia rốt cuộc là ai?"
Tô Thần ra hiệu, cai ngục như hung thần ác sát chuẩn bị tiến hành dùng hình. Diệp Tống bắt chéo chân, chậm rì rì nói: "Ngươi không nói, Vương gia sẽ tiếp tục dùng hình với ngươi, để ngươi sống không bằng chết."
Vừa nói xong, cai ngục liền rắc muối lên miệng vết thương của hắn, hắn đau đớn khiến ngũ quan vặn vẹo, há mồm thở dốc, hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Tống, khẽ cắn môi: "Nữ nhân này...Không chỉ xinh đẹp mà còn rất thông minh...A....Nếu ta nói ra...vẫn là không thể tránh được cái chết..."
Diệp Tống nhìn Tô Thần, Tô Thần rốt cuộc lên tiếng: "Ngươi chỉ cần nói ra, ta sẽ tha chết cho ngươi."
"Sẽ tiếp tục dùng hình làm ta sống không bằng chết?"
Tô Thần nói: "Miễn hình phạt dành cho ngươi."
Ngọc chủ trăm mặt sắp ngất, cai ngục lại hất một chậu nước lạnh, muối hòa tan vào miệng vết thương tràn ra toàn thân, thân thể hắn giống như bị ngàn con kiến thi nhau gặm cắn, đau đến phát điên. Hắn bị cảm giác thống khổ này tra tấn cho tỉnh lại, tóc, cằm đều nhỏ máu, nhẹ giọng nói: "Là một nữ nhân cho ta trăm lượng hoàng kim, giao dịch xong."
Tô Thần hỏi: "Bộ dáng như thế nào?"
"Một thân y phục dạ hành, vô cùng xinh đẹp..."
Tô Thần tức khắc phân phó cai ngục bên cạnh: "Người đâu, gọi họa sư tới."
Ngọc chủ trăm mặt lắc đầu: "Vô dụng, nàng ta đeo mặt nạ. Tay nghề không kém ta bao nhiêu. Ta cũng không nhìn ra tướng mạo thật của nàng ta, có khả năng là đeo hai tầng mặt nạ, hoặc ba tầng..."
Diệp Tống không khỏi nhíu mày. Nữ nhân kia rốt cuộc là muốn hãm hại nàng hay là vì quốc tỉ hay còn có động cơ khác, chẳng qua giả dạng thành nàng thực sự có thể tiện hành sự hơn sao? Cái sau có khả năng cao hơn nhưng mà hiện tại quốc tỉ lại được chủ động trả lại.
Đây là đạo lý gì, chẳng lẽ chỉ là mượn chơi một lúc?
Diệp Tống lại hỏi: "Trêи người nàng ta có điểm nào đặc biệt không?"
Ngọc chủ trăm mặt nhớ lại một chút, cười nói: "Dáng người khá tốt." Hắn nhìn Diệp Tống, sóng mắt ám chuyển, "Cái khác ta tạm thời không nghĩ ra."
Diệp Tống nhìn ánh mắt hắn, trực giác cho biết hắn đang ẩn giấu điều gì đấy.
Cuối cùng Tô Thần ra hiệu để cai ngục đỡ hắn từ trêи thập giá xuống, kéo ra ngoài phòng giam. Trong phòng giam điều kiện khá tốt, hắn nằm xuống chăn bông trêи giường đá, nửa ngày không có động tĩnh.
Diệp Tống kéo lại áo khoác màu xám bạc trêи người, có chút suy sụp mà đi theo Tô Thần ra khỏi Đại Lý Tự. Manh mối đến chỗ này liền bị chặt đứt, bọn họ vẫn chưa biết gương mặt thật của đạo tặc là như thế nào. Hơn nữa Ngọc chủ trăm mặt chỉ là người thế thân nên nàng càng không thể xuất hiện.
Kết quả vẫn là không biết rốt cuộc là người phương nào giả dạng nàng, trong lòng nàng vô cùng buồn bực. Một đường đi nàng cũng không có phản ứng gì, Tô Thần vào chuồng dắt ngựa ra, nhìn hai mắt Diệp Tống xuất thần, bỗng nhiên bế nàng lên ngựa, Diệp Tống bừng tỉnh lại đã ngồi trong vòng ôm của Tô Thần.
Diệp Tống chợt nói: "Ngươi nghĩ chuyện này có liên quan đến Nam Thiến hay không?"
"Không rõ ràng lắm", hô hấp của Tô Thần phả vào cổ Diệp Tống, thật sự làm nàng không thoải mái. Nàng vừa mới vặn vẹo đã bị Tô Thần ôm chặt eo, "Chuyện tới giờ đành phải đi một bước tính một bước, đừng lộn xộn."
Tô Thần không muốn nàng lộn xộn nàng càng cố tình lộn xộn, không muốn tiếp tục tìm phiền não với sự tình chưa nghĩ ra này nữa, nàng liền đoạt lấy dây cương trong tay Tô Thần, chân kẹp bụng ngựa, thúc ngựa phi nhanh ra ngoài.
Tô Thần hơi rùng mình, nghiêng người về phía trước muốn cướp lại dây cương. Diệp Tống dồn toàn lực vào việc đoạt dây cương với Tô Thần, hoàn toàn xem nhẹ cái tay đang để bên hông kia, một bên tránh né một bên giảo hoạt nói: "Ngươi đừng nháo, để ta cưỡi ngựa một lúc, đã lâu rồi ta chưa cưỡi ngựa. Cha!"
Ngựa chạy càng lúc càng nhanh, Diệp Tống phóng đến sảng kɧօáϊ, cây cối và nhà cửa hai bên đường không ngừng lướt qua trước mắt, ngay cả gió đêm cũng không hề lạnh lẽo mà vô cùng thoải mái. Tô Thần chịu không nổi, vòng tay ra phía trước trói chặt tay nàng lại, Diệp Tống không động đậy được, Tô Thần lập tức cướp lại dây cương trêи tay nàng, dừng ngựa lại, tốc độ thay đổi đột ngột, con ngựa nâng cao vó trước, hí vang hai tiếng mới đặt chân xuống, sau đó dường như hơi hoảng mà xoay tròn tại chỗ, thanh âm vó ngựa lộc cộc tựa như một khúc nhạc cất lên giữa đêm khuya.
Hai người hô hấp dồn dập. Diệp Tống vô cùng sung sướиɠ, chỉ chăm chăm thúc ngựa cũng không để ý phương hướng, hiện tại họ bọn họ cũng không biết đã chạy tới nơi nào, hình như là đang ở trêи phố. Tô Thần ngữ khí không tốt nói: "Ngươi lại muốn bị quăng ngã gãy chân nữa à?"
Diệp Tống quay đầu cười tủm tỉm nói: "Lần này sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ngươi để ta cưỡi ngựa một lát."
"Không được." Tô Thần kéo dây cương để ngựa quay đầu, "Cần phải trở về."
Đi được một đoạn, Diệp Tống chậm rì rì nói: "Nếu không lúc về ngươi cho ta một con ngựa?"
"Không được."
"Cái này không được cái kia cũng không được", Diệp Tống cũng không giận, nhàn nhạt nhướng mày: "Ngày mai ngươi tiến cung báo cáo kết quả thẩm vấn lần này cho Hoàng Thượng thì đưa ta đi cùng, nhân tiện nói chuyện hòa li giữa hai chúng ta." Nàng nghiêng đầu nhìn Tô Thần, hình dáng rõ ràng mi phi nhập tấn, ngũ quan thập phần tuấn lãng, chỉ là sắc mặt có vẻ khó chịu, "Có cần mời Đại tướng quân cùng vào cung không, người lớn cùng nhau thương lượng? Ai, bất quá đây là việc riêng của ta và ngươi, không nên để Đại tướng quân nhúng tay."
Tô Thần nói: "Không phải muốn ngựa sao, ngày mai ta đưa ngươi ra trại ngựa chọn." Dừng một chút, thanh âm trầm thấp: "Có phải nếu cho ngươi một con ngựa ngươi sẽ không tiến cung nữa?"
"Cũng không phải như vậy", Diệp Tống hình như nghĩ tới cái gì, hỏi lại, "Ngươi không muốn để ngày mai ta tiến cung?" Tiện đà lại nghĩ tới cái gì đó, có chút không thể tin tưởng, "Ngươi...ngươi không muốn cùng ta hòa li?"
Tô Thần biểu tình thực phức tạp, cảm giác trong lòng cũng thực phức tạp. Hòa li đối với cả hai mà nói là một chuyện tốt, trước đây hắn ước gì Diệp Tống có thể thức thời như thế, hiện tại hắn biết, nếu Diệp Tống muốn đi, hắn cũng không có lí do gì giữ nàng ở lại, bởi vì ai cũng biết hắn yêu thương Nam Xu không yêu Diệp Tống, nhưng trong lòng lại rất không thoải mái.
Từ buổi tối thấy Diệp Tống cùng Tô Nhược Thanh ở chung một chỗ, trong lòng hắn càng ngày càng không thoải mái.
Tô Thần trầm mặc thật lâu, không đáp lại mà hỏi: "Ngươi đã tìm được nhà nào tốt rồi?"
Diệp Tống giật mình, sau đó nhún vai cười, vừa định trả lời, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu vô cùng thảm thiết vang lên phía cuối đường, hai người đều bị chấn trụ. Diệp Tống theo tiếng nhìn lại, chỉ đấy cuối đường một mảnh đen nhánh, có hai đốm sáng nhỏ tựa đom đóm đang lay động trong gió, hình như là ánh sáng từ đèn lồng, chiếu không rõ ràng.
Tô Thần lập tức thúc ngựa chầm chậm đi tới. Cuối phố quả thật có một căn nhà, trêи mái hiên có treo hai cái đèn lồng, đốm sáng hẳn là từ hai cái này, cửa ra vào đang mở toang, phía trêи có biển hiệu ghi ba chữ: Lưu Nhất Khắc.
Tô Thần cùng Diệp Tống xuống ngựa, đi vào cửa hàng. Bên trong đèn đã tắt nhìn không rõ ràng, Diệp Tống đi sau Tô Thần, dưới chân bỗng nhiên giống như vướng phải thứ gì đó, toàn bộ thân mình liền nghiêng về phía trước. Tô Thần kịp thời đỡ nàng, nói: "Đừng nhúc nhích, ta đi đốt đèn đã."
Trong không khí truyền đến vị rỉ sắt quen thuộc, lúc trước nàng ở trong mật thất của Đại Lý Tự đã từng ngửi qua, liền không dám nhúc nhích nữa mà làm theo lời Tô Thần. Cảm giác của Tô Thần khá tốt, hắn nhanh chóng sờ đến nơi để đèn, sau đó thắp lên hai ngọn đèn.
Ánh đèn dần dần chiếu sáng toàn bộ cửa hàng.
Vách tường bốn phía đều đặt tủ gỗ, trong tủ bày đầy con dấu rực rỡ muôn màu, đây hẳn là một cửa hàng chạm khắc dấu. Dưới mặt đất là một mảnh hỗn độn, nhiều con dấu khắc bị quăng khắp nơi, bàn ghế, đồ sứ đổ vỡ lung tung, hình như đã từng có một cuộc ẩu đả ở đây. Tô Thần quét ánh mắt ra xung quanh sau đó dừng lại dưới chân Diệp Tống, Diệp Tống cảm nhận được ánh mắt hắn nên rũ mắt nhìn theo, vừa thấy nàng liền hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt có chút trắng bệch.
Mặc dù lá gan nàng rất lớn, nhưng mà từ khi sinh ra đến giờ nàng còn chưa từng nhìn thấy người bị sát hại chết a, hai tròng mắt trắng dã trợn ngược lên vô cùng khủng bố đang nằm ngay cạnh chân nàng!
Hai chân nàng đạp lên vũng máu, tựa hồ vẫn còn hơi ấm. Nàng cố gắng bình ổn tâm thần, nhắm mắt lại lui về sau hai bước, lưu lại hai vết chân máu. Tô Thần bước tới ngồi xổm xuống, mặt không đổi sắc kiểm tra miệng vết thương của người này, bị một đao chí mạng ngay ở yết hầu. Miệng vết thương rất sâu cơ hồ sắp chém đứt luôn cổ hắn. Hoặc là do sức lực của hung thủ rất lớn, hoặc là hung thủ lúc ấy quá phẫn nộ.
Tô Thần không nói một lời, sắc mặt trở nên nghiêm túc đi ra ngoài cửa, hắn sờ bờm ngựa, sau đó vỗ ʍôиɠ ngựa, con ngựa nhanh chóng chạy theo hướng con đường vừa đi. Lúc Tô Thần quay vào, Diệp Tống vẫn còn chưa nhúc nhích mà đứng ở nơi đó, hắn lên tiếng: "Bị dọa rồi?"
Hóa ra không phải mình hiểu nhầm mà Diệp Tống cố tình nói sai =))))
Đọc tựa đề chương này cứ tưởng là thanh niên trăm mặt kia bị diệt khẩu cơ. Quy Dĩ không đưa cho Tô Thần cái kẹp tóc nhỉ, biết đâu lại nhận ra đồ vật của người hắn yêu thương.