Diệp Tống trả lời: "Sao, Vương gia tự nhiên có hứng thú tra hỏi? Không phải là dù ta có ra cửa ba năm không trở về, thi thể không biết đang ở vùng hoang vu nào, ngươi cũng không thèm để ý hay sao?" Nàng nghĩ một chút, sau đó lại hề hề liếc mắt tinh tế nhìn Tô Thần, chớp chớp mắt hỏi: "Ngươi cùng Nam mỹ nhân chuyện giường chiếu có vấn đề nên bị đuổi ra ngoài?"
Nghĩ đến cảnh tưởng này, Nam thị dù có gan tày trời, chắc cũng không dám làm gì, chỉ có thể ép dạ cầu toàn mà tìm mọi cách hầu hạ, nào dám đuổi Tô Thần ra ngoài. Hay là...Nam thị tới ngày đèn đỏ?
Đương lúc đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cánh tay nàng đột nhiên bị kéo sang một bên túm đi, thân mình nàng cũng theo đà nghiêng sang một bên. Lưng bị va chạm mạnh vào vách tường phía sau, lục phủ ngũ tạng đều rung chuyển. Diệp Tống tập trung nhìn vào, thấy Tô Thần khom người đè ép xuống dưới, đem nàng vây ở một góc tường. Tô Thần thân hình cao lớn, nàng so với hắn thực nhỏ bé, tư thế như vậy liền khiến Diệp Tống rơi vào thế yếu.
Tô Thần nhìn chằm chằm Diệp Tống, phảng phất như muốn đem nàng nuốt vào bụng, gằn từng chữ một: "Nam nhân kia là ai?"
Diệp Tống không chút e dè nhìn thẳng vào ánh mắt u trầm của hắn, tư thế của hai người thoạt nhìn vô cùng ái muội, thực ra lại đang giương cung bạt kiếm. Nàng nhàn nhạt nói: "Ta nhớ đã nói rõ với ngươi, không được can thiệp vào chuyện riêng của nhau, như thế chúng ta còn có thể chung sống hòa bình." Khóe miệng nàng cong lên một chút, "Ngươi muốn biết như vậy, chẳng lẽ là ngươi để ý?"
Tô Thần tức giận nói: "Ngươi cho rằng ngươi đang làm cái gì, lén gặp gian phu nửa đêm không về, là vinh quang? Ngươi là Ninh Vương phi của ta, sao có thể to gan lớn mật không coi ai ra gì, không giữ phụ đạo là muốn bị nhốt vào lồng heo?"
"Ta lén gặp gian phu nửa đêm không về, người còn cười vui vẻ như vậy, ta còn tưởng đây thực sự là vinh quang a." Tô Thần đã giận thật sự, nàng cười lạnh một tiếng, dùng sức đẩy Tô Thần ra, "Ta đã nói với ngươi, trước khi hai ta hòa li, ngươi sẽ không bị đội nón xanh, ngươi đã quên rồi?"
Diệp Tống đang chuẩn bị rời đi, Tô Thần bắt được cánh tay nàng kéo trở lại, bất chấp phong độ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ cần ngươi một ngày còn là Ninh Vương phi, thì ngày đó ngươi vẫn còn là nữ nhân của bổn vương. Bổn vương không cho phép ngươi ra ngoài tìm câu tam đáp tứ! Ngươi hiểu chưa?" Nói xong tay hắn sờ soạng bên hông Diệp Tống, "Kỳ lân ngọc đâu, từ nay về sau, bổn vương không cho phép ngươi tùy tiện ra phủ nữa."