Tô Nhược Thanh nói: "Sáng mai ta tới cờ quán tiếp ngươi." Hắn không lập tức yêu cầu Diệp Tống trả lời hắn, dừng một chút chỉ nói: "Ta chờ đến buổi trưa, nếu ngươi không tới thì thôi."
Trêи đường trở về, Phái Thanh nghiêm túc giảng giải: "Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy người và Tô công tử kia có hơi gần gũi, như vậy không ổn."
Diệp Tống không chút để ý nói: "Có gì không ổn?"
"Nam nữ thụ thụ bất thân."
Diệp Tống suy tư một chút gật đầu: "Ừm, nghe có chút đạo lý". Sau đó, không có sau đó.
Lần trước Linh Nguyệt thấy Phái Thanh và Diệp Tống về từ cửa sau, nên sau đó thời thời khắc khắc đều ở đây theo dõi. Chờ hai nàng đi thật xa, bóng dáng khuất sau màn đêm, Linh Nguyệt mới hiện thân, bên cạnh đỡ một người, nói: "Phu nhân, chú ý một chút."
Đèn hỏa lưu li chiếu rõ khuôn mặt nàng ta, Nam Xu.
Linh Nguyệt đỡ Nam Xu về Phương Phi uyển, vào viện Linh Nguyệt nói: "Phu nhân người thấy sao, mới vừa rồi Vương phi cùng tỳ nữ lại từ hậu viện trở lại, còn được một công tử đưa về. Nô tỳ cảm thấy việc này vô cùng kỳ quặc, hẳn nên nói cho Vương gia biết. Nếu Vương phi thật sự ở bên ngoài..."
Nam Xu đánh gãy lời nàng, hơi hơi giận nói: "Không được nói bừa. Lần trước Vương gia đã biết chuyện này, nên xử lý như thế nào trong lòng Vương gia sẽ rõ. Huống hồ, ta tin tưởng tỷ tỷ, không phải là người như vậy."