Diệp Tống né tránh, lại bị một người khác kiềm chặt vai, nàng vững vàng nói: "Chẳng lẽ ra khỏi Lê viên các ngươi vẫn luôn đợi ở đây?"
"Cũng không hẳn. Có thể được ca ca bọn ta coi trọng, coi như đây là phúc khí của các ngươi!" Diệp Tống nhíu mày, mấy tên kia càng nói càng vui vẻ, cười nói, "Nha, đôi mắt thật xinh đẹp, nhướng mày cũng thật cmn mất hồn a! Lại nhướng mày một cái cho gia xem."
Ước chừng ban ngày ở trà lâu khi bọn họ cười Diệp Tống nhíu mày, chính là nguyên nhân để bọn hắn làm càn như thế này. Diệp Tống chính mình không biết, bộ dáng nhướng mày của nàng, tuy không phải kiều tiếu hàm xuân, nhưng mà lại vô cùng phong tình, lạnh nhạt mà phong tình. Nam nhân chính là như thế, càng lạnh lùng đối với bọn họ, càng kϊƈɦ thích ham muốn chiếm hữu, nhưng tổng kết lại nguyên lai vẫn là hai chữ – hạ tiện.
Diệp Tống nghe vậy, không giận mà cười, quét mắt qua bốn người nói: "Nhà ta ở cách đó không xa, nếu các ngươi nguyện ý, đưa ta về, nghĩ muốn cái gì, ta sẽ không bạc đãi các ngươi, thế nào?"
Diệp Tống cùng Phái Thanh bước lui về sau, cuối cùng bị dồn đến chân tường không chạy được nữa.
Phái Thanh tình thế cấp bách, cố lấy dũng khí chắn trước người Diệp Tống, trừng mắt hung tợn nhìn mấy tên lưu manh: "Các ngươi thật to gan, dám can đảm khi dễ tiểu thư sẽ không có kết cục tốt, còn không mau cút đi."
Mấy người quay mặt nhìn nhau suy nghĩ một chút, sau đó nở nụ cười. Hai nam nhân kéo Phái Thanh ra một bên, cười nói: "Tiểu nha hoàn lớn lên thật thanh tú lại trung thành a, tốt, chúng ta trước liền làm ngươi."
Phái Thanh liều mạng giãy giụa, hai người càng thêm đắc ý. Đầu này, Diệp Tống bị hai người chế trụ, tay sờ lên mặt nàng. Ánh mắt nàng phát lạnh, đôi tay bị ép chặt ra sau không thể động đậy.
Một người lớn mật cho tay hướng vạt áo nàng chui vào, Phái Thanh bên kia cổ áo bị kéo ra hoảng sợ mà cất tiếng kêu. Chỉ là trêи đường một người cũng không có, không ai có thể nghe thấy.
Vừa lúc, Tô Nhược Thanh cùng người hầu đi qua bên này. Một ngày gặp được ba lần, thật đúng là duyên phận. Người hầu nhận ra hai cô nương kia, sắc mặt có chút ngưng trọng, hỏi: "Công tử, có ra tay hay không?"
Tô Nhược Thanh mắt không gợn sóng, lời nói ra không chút tình cảm: "Nàng ta là người thân của ngươi?"
Rõ ràng không phải. Người hầu đành phải án binh bất động. Hai người liền đứng ở đường bên kia, bàng quan nhìn sự việc phát sinh, phảng phất như đang xem diễn, cùng bọn họ không có bất luận cái gì quan hệ.
Diệp Tống nâng lên đầu gối, cũng không biết đã dùng bao nhiêu sức lực, hướng người đang muốn chiếm tiện nghi của nàng, đạp thẳng vào bộ hạ của hắn, hắn tức khắc hét thảm một tiếng che phía dưới, thống khổ đến run rẩy, ngồi xổm xuống mà cuộn thành một đống.
Đại tiểu thư cùng nha hoàn thi nhau nói ra như vậy, phía sau có hai nam nhân các nàng cũng không e dề, Tô Nhược Thanh với người hầu sắc mặt cũng chỉ dừng một chút, rồi coi như không nghe thấy gì.
Tô Nhược Thanh tự nhiên mà đưa một khăn tay phương cẩm màu lam cho Diệp Tống, nói: "Cô nương nếu không ngại, thì dùng của ta đi."
Diệp Tống không chút ngượng ngùng, Phái Thanh ở một bên đối nàng làm mặt quy đưa mắt ra hiệu, nàng căn bản xem không hiểu, tùy tiện nhận lấy lau mặt, nói: "Đa tạ đa tạ." Khăn gấm kia còn mang theo một chút u hương nhàn nhạt. Diệp Tống không biết đây là hương gì, nhưng vô cùng dễ ngửi.
Tới đầu ngõ, Diệp Tống liền nói: "Chúng ta tới rồi, công tử mau trở về đi."