Bên ngoài đại điện, Phượng Kinh Hồng bị một hắc y nhân chặn đường. Hắc y nhân có một vết sẹo lộ ra bên ngoài khăn che mặt quỳ một gối xuống, cung kính đưa lên một bức thư :"Vương gia, người có thư."
Phượng Kinh Hồng đưa tay tiếp lấy bức thư, ngón tay thon dài chậm rãi mở phong thư lấy ra một tờ giấy bên trong. Trước khi mở ra đọc, Phượng Kinh Hồng lên tiếng hỏi hắc y nhân :"Diệp Phong, ngươi biết là ai gửi cho bổn vương sao?"
"Hình như là hai vị cô nương nhờ một tiểu nhị của quán trà nào đó mang đến." Diệp Phong không một chút suy nghĩ đáp.
Trả lời xong, Diệp Phong hơi nâng mắt trộm liếc nhìn biểu tình của vương gia nhà hắn. Chỉ thấy trên gương mặt có vẻ lãnh khốc của Phượng Kinh Hồng lộ ra một nụ cười. Diệp Phong trong lòng vô cùng chấn động. Hắn có nhìn lầm hay không, Nhiếp Chính Vương cư nhiên lộ ra một nụ cười vui vẻ như vậy. Hắn từng nhìn thấy vương gia cười rất nhiều lần nhưng lần nào vương gia cười đều cho người cảm giác âm trầm nhưng lần này thì lại khác.Tuy chỉ hơi nhếch môi nhưng xác thật là hiện tại tâm trạng của vương gia hiện tại rất tốt a.
Trong đầu đang hiện lên rất nhiều suy nghĩ thì âm thanh trầm thấp của nam tử từ phía trên đỉnh đầu truyền đến: "Diệp Phong, ngươi có biết hôm nay điều đúng đắn nhất mà ngươi làm được là gì không?"
Hắc y nhân nghe vậy kinh hãi, chẳng lẽ hắn đã làm gì khiến vương gia không vui?
"Thuộc hạ ngu dốt mong vương gia chỉ giáo." Diệp Phong cung kính đáp.
"Ngươi làm việc không tồi, hôm nay lại có thể mang tin vương phi tương lai của bổn vương đến, trở về có thể lĩnh thưởng." Phượng Kinh Hồng hài lòng ngữ khí nói với hắn.
Diệp Phong nghe vậy có vài giây ngốc nhưng sau đó liền vui mừng nhanh chóng tạ ơn :"Đa tạ vương gia ban thưởng."
"Có điều bây giờ ngươi đi chuẩn bị xe, bổn vương muốn đi đón ta tương lai vương phi." Phượng Kinh Hồng lên tiếng phân phó.
Nhận lệnh, thân ảnh của Diệp Phong nhanh chóng biến mất.
Phượng Kinh Hồng đứng tại chỗ, khóe miệng một lần nữa hơi hơi giương lên :"Hàn Băng Vô Tình a Hàn Băng Vô Tình, ngươi làm bổn vương chờ thật lâu."
"Vị Nhiếp Chính Vương này lâu đến thật a." Trong tửu lâu, Vân Khinh nhàm chán nhấp một ngụm trà nói.
"Ân." Bạch y thiếu nữ chỉ lên một tiếng đáp lại.
Vân Khinh có chút không thú vị nhìn đám người phía dưới :"Đám người phía dưới cũng thật kiên trì a. Chúng ta đợi lâu như vậy mà bọn họ vẫn không chịu tan a."