Nàng vừa đi, Trịnh Cửu liền đi ra từ phía sau một cây đại thụ, chỉ thấy mặt hắn ta đen thui, ánh mắt bất thiện nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt nhà Trương An Bình.
Sở Đông Ly đang ngồi trên chạc cây, xoa xoa quả tuyết lê tiện tay hái được lên quần áo, vừa răng rắc răng rắc ăn lê, vừa chú ý đến tình thế phát triển.
Tiểu Đoàn Tử bất đắc dĩ nhìn hắn, trong lòng tự nhủ: Miệng của người này thật sự là không có một khắc nhàn rỗi được, lúc không nói lời nào hơn phân nửa đang ăn, lúc không ăn hơn phân nửa là lẩm nhẩm lầm nhầm, mất mặt quá!
"Đoàn Đoàn, cưng nói xem Trương Xuân Thúy này làm chuyện gì có lỗi với Trương An Bình đây?"
Tiểu Đoàn Tử run lông: Không có hứng thú muốn biết.
Sở Đông Ly lo lắng: "Đoàn Đoàn cưng thế này là không được đâu, trẻ con sao có thể không có chút lòng hiếu kỳ nào?"
Mắt Tiểu Đoàn Tử trợn trắng: Ta không phải trẻ con.
Sở Đông Ly buồn cười: "Đương nhiêm cưng không phải trẻ con tử, cưng là tiểu bất điểm, cục lông nhỏ."
Tiểu Đoàn Tử thừa dịp Sở Đông Ly đang giễu cợt mình, dùng móng vuốt đá bay tuyết lê đã ăn được một nửa trên tay hắn, ta cho ngươi cười!
Tuyết lê vừa to vừa ngọt lăn trên mặt đất, biến thành bùn lê.
"Aiiii, tuyết lê của ta!" Sở Đông Ly nhìn tay phải trống không, lại nhìn Tiểu Đoàn Tử đắc chí mà oán niệm.
Tính tình của tiểu gia hỏa này thật là xấu!
Trịnh Cửu đứng đực ra tại chỗ một lát mới tiến lên gõ cửa.
Đợi một hồi, cánh cửa vang lên một tiếng cọt kẹt mở ra, Trương đại tẩu nhô đầu ra ngoài, vừa thấy là Trịnh Cửu, khuôn mặt bà ta lập tức lạnh đi, cứng ngắc hỏi: "Trịnh đại phu có chuyện gì không?"
Trịnh Cửu nhìn gương mặt của Trương đại tẩu cảm giác giống như được chắp vá lại, tim bỗng nhiên nhảy mạnh một cái...... Hắn ta phát hiện, ánh mắt của người phụ nữ này và ánh mắt thù hận của con côn trùng cổ quái kia gần như là giống nhau như đúc...
Hắn ta run lên một cái, quên đi mục đích mà mình gõ cửa, chỉ biết hoảng sợ nhìn chằm chằm cặp mắt lồi xấu xí nọ, một chữ cũng nói không nên lời.
Trương đại tẩu cười ha ha hai tiếng, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, từ dưới mà nhìn lên Trịnh Cửu, âm trầm nói: "Trả chân cho ta chân, trả chân cho ta!"
Trịnh Cửu muốn nhảy dựng lên, hắn ta vừa kinh vừa sợ chỉ vào Trương đại tẩu, giận mắng: "Hóa ra là bà đang giả thần giả quỷ! Bà cái con mụ điên này!"
Trương đại tẩu vỗ vỗ quần áo đứng lên, nhếch môi cười với Trịnh Cửu, nét cười cổ quái vặn vẹo đến trong lòng Trịnh Cửu run rẩy, hắn ta nhịn không được quát chói tai: "Bà cười cái gì? Bà đừng tưởng rằng dùng một con côn trùng thì có thể hù ta sợ!"
Trương đại tẩu bỗng nhiên ngưng cười, mặt không thay đổi nói: "Trương Xuân Thúy chết rồi, thật sự là làm lòng người vui sướng!"
Trịnh Cửu giận sôi gan sôi ruột, nhìn thấy hai bên không có người, đang muốn dạy dỗ cái người đàn bà ác độc này thì bỗng nhiên nghe thấy xa xa truyền đến vài tiếng tiếng kinh hô: "Có người rơi xuống sông rồi, nhanh đến cứu người!"
Tay Trịnh Cửu giơ giữa không trung, cả người cứng đờ.
Ai? Là ai rơi trong sông? Một dự cảm không tốt thoáng xông lên đầu.
Trương đại tẩu cười ha ha, tiến đến bên tai Trịnh Cửu vui sướng nói: "Con đàn bà phụ lòng Trương Xuân Thúy này rơi xuống sông rồi, ả ta chết rồi."
Trịnh Cửu trừng to mắt, khí lực cả người tựa như đã bị rút sạch, cánh tay giơ cao cũng lập tức mềm nhũn đi, trong đầu hắn ta trống rỗng, là kinh, là giận, cũng là sợ...
"A!" Trịnh Cửu bỗng nhiên phát điên hét to chạy về hướng con sông.
Sở Đông Ly ngồi trên cây chau mày: "Trương Xuân Thúy chết rồi?"
***
Bờ sông.
Lúc Trịnh Cửu vọt tới bờ sông liền thấy nơi đó có một đám người vây quanh, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ nghi hoặc hoặc tiếc hận.
"Đây không phải là con gái nhà Trương Đại Hữu à? Nghe nói nàng gả vào thành rồi đi, sao lại chạy đến nơi này tự sát?"
"Ta nghe nói Xuân Thúy và An Bình là thanh mai trúc mã, sau này An Bình chỉ còn lại một cái chân thì nhà nàng ta chê người ta, mấy ngày trước An Bình còn nhảy sông tự sát, chẳng lẽ đây là tuẫn tình?"
"Có khả năng lắm, vừa rồi ta nhìn thấy từ đằng xa là nàng tự mình nhảy vào trong sông?"
....
Những lời xì xào bàn tán kia tựa như từng cái sấm rền nổ vang bên tai Trịnh Cửu, chấn động đến mức hắn ta gần như ngay cả đứng cũng đứng không vững.
Hắn ta đẩy đám người ra, vọt vào....
Toàn thân Trương Xuân Thúy toàn là nước nằm trên mặt đất, chỉ thấy hai mắt nàng ta lồi ra, vẻ mặt hoảng sợ. (tieuhuyen1205.wordpress.com)
Hai đầu gối Trịnh Cửu quỳ xuống đất, run rẩy vươn tay ra dò xét hơi thở của nàng ta..... Chết, đã thật chết rồi! Làm sao có thể, làm sao có thể?! Từ lúc Trương Xuân Thúy rời khỏi nhà Trương An Bình đến khi hắn ta nghe được tiếng kêu gào còn chưa đến một khắc đồng hồ mà, Trương Xuân Thúy còn biết bơi, sao nàng ta có thể đột nhiên chết đuối? Càng thêm không có khả năng tự sát, nhất định là người phụ nữ kia động tay chân, nhất định là như vậy! Là bà ta hại chết vợ mình, là bà ta!
Bên cạnh có người nhận ra Trịnh Cửu chính là trượng phu của Trương Xuân Thúy, tiếng nghị luận lớn hơn.
Lúc này Trịnh Cửu đã hoàn toàn nghe không được âm thanh xung quanh nữa, hắn chỉ biết là người phụ nữ giống côn trùng kia sẽ không bỏ qua mình, bởi vì hắn ta hại con trai của bà, bà ta muốn báo thù, hiện tại thê tử của hắn ta đã chết, kế tiếp sẽ đến phiên hắn ta, hắn ta không thể ngồi đợi chết được, hắn ta muốn giết chết người phụ nữ kia, báo thù cho thê tử...
Trịnh Cửu xoay người muốn ôm thi thể của thê tử, lúc cúi đầu xuống gặp phải một con côn trùng bò từ trong tóc của Trương Xuân Thúy ra, con côn trùng kia toàn thân màu đen, dưới chân dày đặc chân màu đỏ, trên đầu có một con mắt tam giác, lúc này con mắt kia đang thù hận nhìn chằm chằm hắn ta....
Trịnh Cửu thê lương hét lên một tiếng, ném thi thể Trương Xuân Thúy đi xoay người bỏ chạy.
Đám người kinh ngạc, nhìn Trịnh Cửu như người điên vừa chạy vừa hét nghị luận ầm ĩ.
Sở Đông Ly xuyên qua đám người, đi đến bên cạnh thi thể Trương Xuân Thúy ngồi xổm xuống.
Con côn trùng kia lén lút giấu ở bên trong mái tóc đen nhánh của Trương Xuân Thúy, dùng con kia mắt tam giác âm trầm mà nhìn người.
Côn trùng.
Tiểu Đoàn Tử từ trên bả vai Sở Đông Ly nhảy xuống đầu gối của hắn, mở to hai mắt nghiêm túc nhìn con côn trùng cổ quái này.
Sở Đông Ly cũng đang nhìn con côn trùng này, càng nhìn càng cảm thấy có gì đó là lạ.
Tiểu Đoàn Tử nhìn con côn trùng kia một hồi rồi không có hứng thú nữa, vỗ vỗ cánh nhỏ, ra sức muốn bay trở lại bờ vai Sở Đông Ly.
Sở Đông Ly bị tư thế bay vụng về của nó chọc cười, đưa tay nhấc nó lên bỏ vào túi trước ngực.
"Đoàn Đoàn, mượn tí lửa của cưng nào."
Tiểu Đoàn Tử nhìn Sở Đông Ly: Ngươi muốn làm gì?
Sở Đông Ly lắc lắc côn trùng trong tay, nháy mắt mấy cái: "Đốt côn trùng."
Tiểu Đoàn Tử rất hợp tác phun hỏa cầu... Bị hỏa cầu bao lại côn trùng không hề giãy dụa đã bị đốt thành một đống tro.
Xoa xoa tàn tro trong lòng bàn tay, Sở Đông Ly lẩm bẩm: "Hóa ra cũng chỉ là một trang giấy."
Sở Đông Ly đứng lên hỏi người xung quanh: "Trong các ngươi ai là người đầu tiên phát hiện Trương Xuân Thúy nhảy sông?"
Một người đàn ông hai tay để trần đi ra, trên cánh tay còn vắt một cái áo ướt nhẹp, người đàn ông nói: "Vừa rồi ta đi ở đằng sau nàng ta không xa, lúc nàng ta đang đi thì đột nhiên ngã một cái, sau đó không biết làm sao mà ngã luôn xuống sông, ta lập tức nhảy xuống cứu người thế nhưng mà nàng ta vẫn là chết đuối, theo đạo lý nói nàng không thể chết đuối được, nhiều lắm chỉ là uống một hai ngụm nước thôi, làm sao cũng không có khả năng chết đuối."
Bên cạnh có người nói: "Vài ngày trước không phải Trương An Bình tại nhảy sông tự sát ở con sông này sao, biết đâu là quỷ hồn của cậu ta hại chết Trương Xuân Thúy."
"Có khả năng nha, vì yêu thành hận."
"...."
Nghe đám người ngươi một lời ta một câu mà nghị luận, Sở Đông Ly sờ sờ cằm, xem ra mấu chốt của vấn đề vẫn là ân oán của Trương An Bình và vợ chồng Trịnh Cửu, ba người này đến cùng xảy ra chuyện gì?"