Phùng Xuân Mạn - Nguyệt Dạ

Chương 1



Năm Khai Phong thứ bốn mươi tám, ta được đón vào Đông Cung, trở thành kế thái tử phi của Quách Cù.

Vị thái tử phi đầu tiên là con gái của một dược thừa trong thái y viện, mẫu thân nói nàng ấy xuất thân thấp hèn, vốn không xứng với ngôi vị thái tử phi, chết vì khó sinh là do nàng không đủ phúc khí, ngồi lên vị trí này bị tổn thọ.

Ta thường tiến cung cùng mẫu thân, có lúc gặp nàng ấy đang hầu hạ thái hậu. Thái hậu không thích nàng, lần nào cũng khiển trách, ta thấy bộ dạng khép nép sợ hãi đó thì trong lòng thầm vui vẻ.

Năm Quách Cù tuyển phi, ta mới tròn mười ba tuổi, mẫu hậu nói thái hậu có ý chọn ta làm thái tử phi, nhưng tuổi ta vẫn còn nhỏ, phải chờ thêm một thời gian nữa, đợi đến lúc Quách Cù đăng cơ, vị trí hoàng hậu thuộc về ai vẫn còn chưa biết được.

Thiệu gia ta đã sinh ra ba vị hoàng hậu, năm vị vương phi, từ nhỏ mẫu thân đã nói với ta, ta được sinh ra để ngồi lên phượng vị, cho dù hoàng thượng là ai đều không quan trọng. Có điều, tướng mạo Quách Cù rất đẹp, nên ta cũng coi như mong chờ ngôi vị hoàng hậu này.

Năm đó, các gia đình ở Biện Kinh đều muốn đưa con gái độ tuổi phù hợp trong nhà mình nhét vào cửa Đông Cung, nhưng Quách Cù lại xin bệ hạ phong Vu Hiệu Xuân, con gái của dược thừa Vu Yên làm thái tử phi.

Toàn thành Biện Kinh chấn động, không hiểu cô con gái của một dược thừa nhỏ bé này từ đâu chui ra mà lại may mắn đến vậy, nhớ lại khoảng thời gian đó, các vị phu nhân trong kinh thành đều giống mẫu thân, tức đến mức đập vỡ cả món trà cụ mình yêu thích nhất.

Đương kim bệ hạ đăng cơ khi tuổi còn niên thiếu, trong những năm ngài trị vì cũng có những thời điểm quốc thái dân an, nhưng khi tuổi tác càng cao, đầu óc ngài càng trở nên hồ đồ. Bệ hạ trở thành một hôn quân sa vào hưởng lạc, tìm kiếm sự bất tử. Nghe thấy con trai nói muốn cưới con gái của một dược thừa nhỏ nhoi làm thái tử phi, chỉ hỏi thái tử phi có đẹp hay không rồi hạ chỉ ban hôn.

Lần đầu tiên ta gặp Vu Hiệu Xuân, là ngày sau khi thái tử đại hôn tới thỉnh an thái hậu, nàng ấy mặc quan phục thái tử phi, trên đầu cài trâm phượng hoàng bảy đuôi cùng các loại trang sức khiến ta hoa cả mắt.

Nàng ấy không hề xinh đẹp, trong cung trước nay chưa từng thiếu mỹ nhân, bệ hạ yêu thích tuyệt sắc giai nhân nên dung mạo của các cung nữ hầu hạ đều rất đẹp. Cách ăn vận hoa lệ này không hề khiến nàng ấy đẹp hơn, có thể thấy câu nói “người đẹp vì lụa” cũng không đúng lắm, phẩm vị của Quách Cù cũng thật kỳ lạ.

Quách Cù đỡ nàng ấy dậy, che chắn cho nàng khỏi những ác ý của những vị hoàng thân quốc thích trong phòng, có thời khắc ta thật sự ngưỡng mộ nàng ấy, không phải vì nàng ấy là thái tử phi, mà ngưỡng mộ vì nàng ấy là thê tử của Quách Cù.

“Lạc An, ở cùng với chỗ với mấy bà lão bọn ta chắc con chán lắm, hay là con nói chuyện cùng thái tử phi tẩu tẩu đi”.

Thái hậu và tổ phụ của ta là tỷ đệ ruột thịt, gương mặt người trước nay luôn rất đôn hậu, thái hậu và tổ phụ không chỉ có diện mạo giống nhau, mà ngay cả tính khí cũng y đúc, giống đến cả thói quen thích ra vẻ này.

Mẫu thân muốn ta trở thành thái tử phi không phải chuyện ngày một ngày hai, những vị đang có mặt trong điện của thái hậu lúc này có ai là không biết tâm tư của mẫu thân chứ, mọi ánh mắt đổ dồn tới như thể muốn ta diễn một màn đoạt phu cho họ xem vậy.

Tuy bệ hạ không phải do thái hậu sinh ra, nhưng mẫu thân ta lại là cháu ngoại của tiên đế, được bệ hạ sắc phong quận chúa. Nếu xét từ phía phụ thân thì ta và Quách Cù chỉ là danh nghĩa, còn lâu mới được coi là biểu huynh muội, nhưng nếu xét từ phía mẫu thân thì hắn cũng coi như cữu cữu của ta.

Phu nhân Định Tương Hầu xoắn khăn tay, nói: “Trưởng công chúa là tỷ tỷ của bệ hạ, thái tử phi nương nương cũng coi như cữu mẫu của Thiệu ngũ cô nương rồi!”

Thật là, ngay đến chuyện không nên nói mà cũng nói cho được, ta có thể cảm nhận được sự bất mãn sâu sắc trong mắt thái hậu.

Ngoại tổ mẫu tuy là trưởng công chúa, nhưng xuất thân không cao, mẹ ruột cũng chỉ là một mỹ nhân nho nhỏ mà thôi, có điều người rất có phúc khí, người sống tới khi tiên đến về cõi tây thiên, hoàng thượng chỉ còn lại mỗi một vị tỷ tỷ là người, nên nghiễm nhiên người vinh dự trở thành vị trưởng bối duy nhất, ngay cả khi mẫu thân ta xuất giá cũng được phong làm nhị phẩm quận chúa, biểu thị sự tôn kính của bệ hạ dành cho vị tỷ tỷ này.

Vu Hiệu Xuân đương nhiên chưa từng trải qua tình huống như vậy, chỉ biết nhìn ta nở nụ cười lúng túng. Quả thực không hiểu Quách Cù nhìn trúng nàng ấy ở điểm nào mà đưa nàng ấy vào vị trí này nữa.

“Ta không xứng với hai tiếng biểu muội của nương nương, nương nương là thái tử phi, giữa quân và thần có ranh giới, nương nương gọi tên ta là được rồi”

“Thần nữ là Lạc An”

Nàng ấy rất cảm kích mà kéo lấy tay ta, cái dáng vẻ lập tức muốn nhận thân thích đó khiến ta không biết phải nói sao.

Quách Cù lẫn ở trong một đám nữ tử nên đương nhiên không có chuyện để nói, vậy là liền chắp tay nói muốn tới thỉnh an hoàng thượng.

“Thái tử trước nay vẫn luôn là người có hiếu, lúc nào cũng đến thăm ai gia trước tiên. Đi đi, còn thái tử phi thì ở lại đây bầu bạn với mấy bà lão bọn ta”

Quách Cù hiển nhiên không yên tâm để Vu Hiệu Xuân ở lại, nhưng thái hậu đã nói vậy nên cũng không thể từ chối, bỗng nhiên hắn quay về phía ta, “làm phiền biểu muội rồi”.

Ta chỉ cúi đầu hành lễ với hắn.

Một khoảng thời gian rất dài về sau, Vu Hiệu Xuân thường hay truyền ta tới Đông Cung bầu bạn. Bệ hạ không quan tâm triều chính, hầu như mọi việc chính sự đều do Quách Cù xử lý, hắn bận rộn cả ngày nên cho dù có ở Đông Cung thì hai người cũng rất ít khi gặp nhau. Hai vị công chúa chưa xuất giá trong cung thì không thân thiết với Quách Cù, còn các phi tần của bệ hạ hầu hết đều không đặt vị thái tử phi này vào mắt, vì vậy ta trở thành người bạn duy nhất của nàng ấy.

Chuyện này khiến mẫu thân rất vui, bà hi vọng ta thường xuyên tới Đông Cung thì sẽ có nhiều cơ hội bồi đắp tình cảm với Quách Cù. Trên thực tế, ta tới Đông Cung rất nhiều lần nhưng cũng chỉ gặp hắn một lần trên đường mà thôi.

Thiệu thị có không ít các cô gái trong độ tuổi phù hợp, nhưng ta là người xinh đẹp nhất. Tổ phụ xem trọng ta, lúc còn nhỏ tổ mẫu đã mời các ma ma trong cung tới dạy dỗ ta, sau khi ta biết chữ, khi tổ phụ, tổ mẫu cùng các thúc bá nghị sự đều sẽ cho gọi ta tới.

Ta sẽ trở thành hoàng hậu.

Ta thật sự sẽ trở thành hoàng hậu sao?

Khi Quách Cù vén tấm khăn đỏ trùm trên đầu ta ra, ta cho rằng mọi chuyện sẽ như vậy, khi hoàng thượng băng hà, Quách Cù đăng cơ, ta cho rằng mọi chuyện sẽ không thay đổi.

Tân đế đăng cơ, sắc phong hoàng hậu là việc đương nhiên, nhưng khi tấu chương của các đại thần chất thành núi trên bàn của Quách Cù, hắn đã tuyên bố trước triều thần sẽ truy phong Vu Hiệu Xuân làm hoàng hậu Ý Đức.

Thật ra hắn truy phong Vu Hiệu Xuân cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng hắn lại chặn họng các đại thần, viện cớ tưởng nhớ hoàng hậu Ý Đức tạm thời không lập hậu.

Lúc nghe được tin này ta quả thực bị hắn làm cho tức cười, vậy ban đầu sao phải lấy ta làm thái tử phi, sao không để trống luôn vị trí thái tử phi luôn đi?

Ta biết ngôi vị thái tử phi của mình là kết quả của một ván cờ gồm nhiều bên tham gia, Quách Cù chưa hẳn không biết tâm tư của Thiệu gia, lần thúc giục hoàng đế lập hậu này, chắc chắn không thể thiếu sự tiếp tay của phụ thân và những người khác được.

Quách Cù gác lại chuyện này, bên trong có bao nhiêu là tình cảm dành cho Vu Hiệu Xuân, bao nhiêu là sự châm biếm dành cho Thiệu gia, ta không đoán cũng biết.

Nhưng ta lại không thể không từ bỏ mục tiêu và lý tưởng từ nhỏ này của mình, hơn nữa còn phải mỉm cười dập đầu tạ ơn.

Lúc thánh chỉ sắc phong quý phi tới, trong lòng ta bỗng chẳng có chút dậy sóng nào, hắn ban cho ta một chữ “Tịnh” làm phong hào.

Đại nội tổng quản Thôi Hải đọc xong thánh chỉ, cười híp mắt nói lời chúc mừng ta, “chúc mừng Tịnh quý phi nương nương, bệ hạ còn chọn điện Ngọc Đường cho người, cách điện Hằng Thất rất gần!”

Ta sai tì nữ thưởng vàng đã chuẩn bị trước đó cho hắn, nói câu “tạ long ân của bệ hạ” thêm lần nữa, hi vọng vị đại thái giám này mau chóng rời đi.

“Điện Ngọc Đường đã dọn dẹp xong, ngày mai sẽ có xa giá đón nương nương tiến cung”.

Ta thấy hắn mãi không chịu đi, trong lòng có chút phiền muộn, Thanh La là tỳ nữ hầu hạ bên người ta từ nhỏ, chỉ cần một ánh mắt là liền hiểu ý, nói:

“Phiền Thôi công công rồi, ngài còn phải tới điện của các vị nương phi khác tuyên chỉ nữa, vất vả cho công công quá”.

“Thanh La cô nương nặng lời rồi, tuyên chỉ cho nương nương là phúc phận của nô tài, bệ hạ xem trọng quý phi nương nương, chỉ sai nô tài tới chỗ nương nương mà thôi, còn thánh chỉ của các vị lương đệ do đồ đệ của ta tuyên chỉ”.

“Đa tạ long ân của bệ hạ, thời gian không còn sớm nữa, công công sớm trở về bên cạnh bệ hạ đi thôi”

Cuối cùng cũng tiễn được vị đại thái giám này đi, ta phất tay cho tỳ nữ lui xuống hết, chỉ giữ Thanh La lại.

“Ngươi đi xem thánh chỉ của các nàng ta là gì” không thể để cho Quách Cù tát vào mặt hết lần này tới lần khác được.

Phi tần trong Đông Cung không nhiều, ngoài thái tử phi là ta ra thì còn ba lương đệ cùng một thị thiếp. Thanh La rất nhanh đã trở lại.

“Thẩm lương đệ được phong tần vị, Tưởng lương đệ phong làm tiệp dư, Ngụy lương đệ phong làm mỹ nhân, còn Dương thị phong làm tài nhân” Thanh La nhìn sắc mặt của ta, “nhưng bệ hạ không ban phong hào, nương nương là người duy nhất”.

“Chữ “Tịnh” này e rằng chưa từng có trong lịch sử triều đại” hắn đây là đang muốn ta tu tâm dưỡng tính, từ bỏ ý nghĩ trở thành hoàng hậu đây.

Giáng thê thành thiếp, Quách Cù là vị hoàng đế duy nhất làm như vậy. Đây đâu phải là sủng ái, rõ ràng là lời cảnh cáo. Cho dù điện Ngọc Đường có gần điện Hằng Thất thì nó cũng không phải điện Tiêu Phòng, ngôi vị quý phi có tôn quý thì cũng không phải hoàng hậu, đến ngay cả con trai ta cũng trở thành thứ xuất.

Hắn đang muốn dọn đường cho con trai của Vu Hiệu Xuân đây, cũng phải xem xem đích trưởng tử của hắn có xứng với sự khổ tâm của phụ hoàng hắn hay không. 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.