Thẩm Mặc vừa đi vào phòng làm việc, mấy người nhân viên lập tức đứng dậy: " Quản lý Thẩm, buổi sáng."
"Chào."
"Quản lý Thẩm, Lục tổng không có mắng chị chứ?" Trợ lí Tiêu Lăng thấp thỏm hỏi.
Thẩm Mặc lắc đầu mỉm cười một cái...
Lúc này, một thanh niên gầy gò đeo mắt kính liền nói tiếp: "Xem ra, tôi liền nói Lục tổng sẽ không mắng quản lý chúng ta, Tô Thanh kia tới gây chuyện, cũng không phải do lỗi của bộ phận chúng ta, chuyện này đã được xử lí rất ổn thỏa rồi, Tô gia tuyệt đối không tìm được lí do làm khó dễ, báo chí truyền thông không cũng không mượn được cớ, hơn nữa, việc Lục tổng đùa giỡn với phụ nữ cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, ngay cả ảnh hậu hay chuyện gì chúng ta cũng giải quyết ổn thỏa, Tô Thanh kia chỉ là một ngôi sao nhỏ, không thể làm nên chuyện gì nữa."
"Quản lý Thẩm, cuối tháng này chúng ta cũng kiếm được kha khá, mọi người muốn ra ngoài ăn một bữa, Quản lý Thẩm thấy sao?" Chị Lưu, nhân viên kế toán cười nói.
Thẩm Mặc lắc đầu một cái: "Hôm nay không được, mọi người đi đi, buổi tối tôi phải dẫn con trai đi bơi."
"Ai nha, đúng là một người mẹ tốt, đứa bé kia có người mẹ như cô, thật là có phúc." Chị Lưu xúc động nói.
Thẩm Mặc nghe xong, cũng không nói gì, chỉ cười nhạt...
"Quản lý, vậy chúng ta đi, haha." Tiểu Vương cười đùa.
Một ngày bận rộn cuối cùng cũng kết thúc, Thẩm Mặc ở lại tăng ca thêm nửa tiếng mới rời khỏi công ty.
Trong bãi đậu xe.
Thẩm Mặc đi lấy xe, nhìn thấy chiếc Land Rover màu đen của Lục Gia Dật từ từ chạy qua. Ngồi kế bên ghế lái, là người của công ty con của công ty, là một người mẫu mới, nghe nói tên là An Tiểu Nhã, lúc đi ngang qua cô, Lục Gia Dật từ đầu đến cuối cũng không nhìn cô một cái, coi như không biết vậy.
Nhìn chiếc xe rời đi, Thẩm Mặc trong lòng có khó chịu, nhưng cũng hoàn toàn có thể chấp nhận, bởi vì sáu năm qua, nhiều chuyện như vậy, thấy quá nhiều cũng trở nên tê dại. Cô không có bất kì tư cách gì trách móc anh, bởi vì sáu năm là chính tay cô tự phá hủy đi tất cả mọi thứ.
Chạng vạng tối, ở hồ bơi.
"Mẹ, mẹ hôm nay có tâm sự gì à."
Sau khi bơi đi hai vòng, Tiểu Manh nhìn thấy mẹ đang nằm trên ghế cầm khăn tắm, biểu cảm có chút mơ hồ, lập tức tới hỏi thăm.
"A... Mẹ có sao?"
"Có phải đang nghĩ tới Lục Gia Dật?" Tiểu Manh một lời vạch trần.
Thẩm Mặc lập tức quay đầu đi chỗ khác, "Không có, con đừng có nói bậy bạ."
"Nói dối, rõ ràng là có, nếu còn thích, mẹ nên nói cho chú ấy, tại sao lại vướng víu như vậy, người lớn có lúc làm việc cũng không bằng con nít chúng con, lề mề."
"Làm ơn, Thẩm thiếu gia, mình làm tốt chuyện mình, không nên can thiệp vào chuyện người khác chứ?" Thẩm Mặc bất lực.
Đứa trẻ này, thật chỉ có sáu tuổi sao? Làm sao có lúc nói chuyện như ông cụ vậy chứ?
"Nói nhảm, mẹ là người khác sao? Mẹ không phải mẹ ruột con sao? Mẹ cho là chuyện của người khác con thèm để ý tới?"
Rõ ràng, Tiểu Manh đang bất mãn...
Thẩm Mặc định nói gì đó, lúc này, điện thoại bỗng dưng vang lên...
Nhìn ba chữ Lục Gia Dật trên màn hình điện thoại, Thẩm Mặc cảm thấy tim đập có chút nhanh.
"A lô? Lục tổng?"
"Mặc Mặc, anh nhớ em." Bên đầu kia điện thoại, chắc chắn là giọng nói của Lục Gia Dật, nhưng có chút chậm chạp không rõ, xem ra là uống say rồi.
"Lục tổng, anh uống say." Yên lặng một lát, Thẩm Mặc cố trấn tĩnh trả lời.