Phụng Chỉ Béo Phì

Chương 45



Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn

Tiểu Phượng Hoàng khi biết tin dữ thì đã là buổi tối, y lục hết cả Phù Lê cung cũng không tìm được Tinh Dịch, cuối cùng vẫn là từ chỗ lão thần thụ mới biết hắn đã đi ra ngoài tản bộ.

Cũng khó trách, Tinh Dịch từ trước tới giờ không thích ăn ngọt nay lại can đảm ăn một lần sạch hết năm quả đào, vì vậy hắn phải ra ngoài tiêu thực.

Red: lại tưởng tiêu chảy =]]]]]]

Hắn vừa mới bước chân ra cửa cung thì phía sau đã bị một con chim tuyết trắng tròn vo ú ù phi thẳng lên đầu, lên án nói: "Vi Kiêm, tại sao ngươi lại ăn đào của ta! Ngươi lại không nói cho ta một tiếng! Ngươi là chim nhỏ hay ta mới là chim nhỏ! Chỉ có chim nhỏ mới ăn nhiều đào như vậy thôi!"

Tinh Dịch nắm nó từ trên đầu mình xuống, chăm chú trả lời nó: "Không phải ngươi nói đào này là quà sinh nhật cho ta sao? Vậy ta ăn sớm một chút thì có sao? Chính ngươi nói của ngươi chính là của ta, của ta cũng là của ngươi, ngươi cũng thật keo kiệt không cho phu quân ngươi ăn."

Hắn đưa tay búng cái ót nó một cái, làm Tiểu Phượng Hoàng dựng hết cả lông mao: "Sinh nhật ta mà chỉ tặng năm quả đào, quỷ hẹp hòi."

Tiểu Phượng Hoàng chiêm chiếp kêu lên, hét to: "Ta lừa ngươi thôi Vi Kiêm! Sở dĩ ta nói tặng đào cho ngươi cũng chỉ là muốn giỡn ngươi thôi, ngươi xem, rõ ràng ngươi cũng ngạc nhiên rồi lại ghét bỏ ta tặng đào cho ngươi --- Vi Kiêm, ngươi phải trả lại ta một cây đào! Thật sự ta rất nghiêm túc chuẩn bị cho ngươi một kinh hỉ đó!"

Tinh Dịch nhìn nó một chút, sau đó đặt nó vào lòng bàn tay mình nhéo nhéo, bên môi câu ra nụ cười nhạt: "À, phải không."

Tiểu Phượng Hoàng chiêm chiếp lên án hắn: "Ngươi không thừa nhận sao! Rõ ràng là ngươi muốn!"

Tinh Dịch dùng đầu ngón tay nắm lấy móng vuốt nhỏ xíu của nó, rồi vận khí hóa linh đem Tiểu Phượng Hoàng biến thành người, cứ vậy vững vàng rơi xuống đất, tay vẫn bị hắn nắm lấy. Hắn nhìn phía trước, nắm tay Tiểu Phượng Hoàng chậm rãi dẫn y di bộ trên sơn đạo đầy tuyết trắng, hắn hỏi: "Vậy rốt cuộc là gì chứ?"

Tiểu Phượng Hoàng đắc ý nở nụ cười: "Không nói cho ngươi đâu Vi Kiêm, ngươi phải lấy kinh hỉ của ngươi ra trao đổi với ta."

Tinh Dịch nhìn y rồi suy nghĩ một chút, đáp: "Được. Ngươi muốn cái gì nào?"

Tiểu Phượng Hoàng trừng hắn: "Tự mình nghĩ đi chứ Vi Kiêm ngốc này. Nếu ta nói ra thì còn gì là bất ngờ nữa."

Tinh Dịch liền nói: "Được."

Tiểu Phượng Hoàng trở cổ tay làm thành thủ thế ngoéo tay với Tinh Dịch, hai người cứ vậy mà tản bộ. Tinh Dịch câu được câu không mà nói chuyện với y, Tiểu Phượng Hoàng hỏi hắn bố trí sinh nhật như thế nào, Tinh Dịch đều thành thật trả lời.

Đang nghe Tinh Dịch nói chưa bao giờ mở hạ lễ của chúng tiên ra, cũng không đối chiếu theo danh sách, cứ lấy một phòng trống mà chất quà vào, Tiểu Phượng Hoàng nghe xong sợ ngây người: "Vi Kiêm, sao ngươi lãng phí thế? Chúng ta có thể dùng cái này để phát tài!"

Dứt lời, y vỗ ngực một cái: "Chuyện này ngươi cứ giao cho ta là được rồi, ta thích nhất là mở quà đó!Ngày mai ta giúp ngươi sửa sang một chút, mở hết ra xem thử bên trong là gì. Ngoài ra ta có chuyện này muốn thương lượng với ngươi một chút, nếu như ta đào ra thứ tốt, ngươi có thể cho ta và Kim Kim làm tiền vốn không? Chúng ta tính rồi, đến lúc đó sẽ mở tửu lâu trên thiên đình, thu hút tiên khách, ngươi là phu quân của ta, lợi tức của ta sẽ là của ngươi, được không?"

Tinh Dịch nói: "Có thể."

Vì vậy con chim nhỏ lại hào hứng nói chuyện khác. Hai người tản bộ hồi lâu, đến khi tối trời, Tiểu Phượng Hoàng niệm quyết một lần nữa biến về hình chim nhỏ, làm ổ trong cổ áo Tinh Dịch, dùng cái bụng đầy lông tơ của mình cọ cọ hắn, bao ấm áp.

Tinh Dịch vuốt lông nó, hỏi: "Biến hóa gần đây có tiến bộ đúng không? Ta nhớ rằng ngươi chỉ có thể một ngày một đêm biến hóa một lần thôi, hiện tại mỗi ngày đều biến được hai ba lần."

Tiểu Phượng Hoàng tiếp tục dùng bụng nhỏ cọ cọ hắn: "Đúng vậy, ngươi mau khen ta đi Vi Kiêm."
Tinh Dịch búng nó một cái: "Thoạt nhìn là có thể nhanh chóng độ kiếp rồi, nhưng muốn lên cảnh giới Kim Đan, ngươi phải kiên trì mỗi ngày chịu ba đạo lôi kiếp, ta nhớ năm trăm năm trước Thái Thượng lão quân tặng cho ta mười mấy lồng Kim cang, một cái có thể chịu được một lôi kiếp, sau này ngươi cũng phải chuẩn bị một chút, buôn bán đồ đạc gì đó nhớ tích trữ. Ngươi không cần phải sốt ruột, ngươi bị tổn thương từ trong trứng nên biến hóa chậm một chút cũng không sao."

Tiểu Phượng Hoàng nghe được mắt trừng miệng ngốc: "Đây là ăn gian đúng không? Ta nghe nói thần tiên phi thăng phải bị sét đánh chứ."

Tinh Dịch nhàn nhạt nói: "Chim nhỏ của ta thì không cần."

Tiểu Phượng Hoàng được tiện nghi liền khoe mã, vui vẻ cụng cụng hắn, ở trong cổ áo hắn âm áp đi ngủ.

Tinh Dịch ôm của tiểu chim ú tròn vo bông xù về tẩm cung. Hắn đem Tiểu Phượng Hoàng để trên gối đầu, dùng chăn nhỏ bao bọc kỹ lưỡng, sau đó cũng tự mình đi ngủ sớm.

Trước khi vào giấc ngủ, hắn nghiêng người lẳng lặng nhìn chim nhỏ trên gối đầu, hắn dùng tay nhẹ nhàng chọt nó: "Con chim hư này, ngươi muốn kinh hỉ gì nào?"

Sáng hôm sau, Tiểu Phượng Hoàng chính thức bắt đầu càn quét kế hoạch "Mở quà của Vi Kiêm", cơ hồ là không ăn không ngủ. Tinh Dịch đi ngang qua thần điện thì liền thấy một con chim ú tuyết trắng bay tán loạn, đôi mắt đậu đen lấp lánh hữu thần, tràn ngập nhiệt tình bay tới bay lui, toàn thân dạt dào vui sướng mở quà.

Tiểu Phượng Hoàng rất nghiêm túc nói cho hắn biết: "Vi Kiêm, cảm giác này vô cùng tuyệt vời, trước đây toàn là ta giúp người ta tặng chứ ta thì chưa từng, có thể ngươi không hiểu đâu bởi vì ta là một con Phượng Hoàng nghèo."

Con Phượng Hoàng nghèo này lấy ba ngày ba đêm thanh lý một phòng lễ vật. Nó liệt kê một danh sách quà tặng, nhảy nhót nói với Tinh Dịch: "Vi Kiêm! Ta tính giá hàng trên thiên đình và biến động tăng giá thị trường, nếu chúng ta sống dành dụm bằng tiền lương thì có thể kiên trì thêm ba ngàn năm đó!"

Ba ngày nay, Tiểu Phượng Hoàng đã lên được một danh sách đồ vật: tọa kỵ thần thú đã được phong ấn, cửu sắc lộc, ba con gấu mèo tinh, tám mươi bảy con hồng hạc tiên, năm con ngân hồ cùng với con Chúc cửu âm đầu xà.

Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng... quánh nhau với đám động vật nhỏ này, duy chỉ có lão xà Chúc cửu âm kia đã lớn tuổi, đã nhập ma, giống như cái xác không hồn, cũng không thể hiểu nổi phương thức giao lưu của giới trẻ hiện nay. Cự xà lạnh lạnh được thả ra, trong nháy mắt liền đứng thẳng cao cao tại thượng, đôi mắt ảm đảm mở to băng lãnh lạnh lùng nhìn tứ phương, cuối cùng mục tiêu khóa lại trên người Tiểu Phượng Hoàng.

Tiểu Phượng Hoàng và Chúc cửu âm khác nhau cơ bản nhất chính là đứa là con kiến, đứa kia là cây đại thụ.

Tiểu Phượng Hoàng gọi tới gọi lui, phe phẩy cánh nhỏ kêu to: "Ngươi có bản lĩnh thì đừng nói gì nha, ngươi có bản lĩnh thì ăn ta đi nha! Ta nhỏ như vầy cũng không đủ nhét kẽ răng mi!"

Ấy vậy mà Tiểu Phượng Hoàng đã tính toán để đánh nhau cho tốt rồi: Nếu Chúc cửu âm bự như vậy thì nó có thể lợi dụng ưu thế linh xảo của mình, đánh như hồi nó đánh Kim sí điểu vậy thì kháng chiến nhất định thắng lợi. Nếu nó đánh thắng thì có thể thuận lợi mượn oai phong mà thu làm tiểu đệ. Nhưng mà lúc này nó thật thất sách, nguyên thân của Chúc cửu âm quá lớn, nhưng khi nó bắt con mồi là Tiểu Phượng Hoàng đây thì Chúc cửu âm lại biến thành một con rắn nhỏ dài chưa được một thước.

Tiểu Phượng Hoàng bị con rắn nhỏ quấn lấy, cái thân tròn vo ẹo tới ẹo lui cũng không cách nào trốn được Chúc cửu âm ngày càng áp chế, Tiểu Phượng Hoàng gấp gáp kêu to: "Ta cảnh cáo ngươi lần cuối! Ta biết phun lửa đó! Hiện tại ngươi còn cơ hội làm tiểu đệ của ta. Ta đếm ngược năm! bốn! ba! Áaaaaaa!"

Không đợi nó đến xong, Chúc cửu âm nghiêm túc quấn chặt thân thể nó, thiếu chút nữa làm Tiểu Phượng Hoàng nôn ra bữa sáng. Nó giận tím mặt, ngắt ngứ phun ra một đoàn hỏa diễm cực nóng, hỏa tinh rơi xuống mặt đất, khiến sàn nhà được lót bằng huyền thiết cũng đỏ rực lên.

Chúc cửu âm bất động, mở to cái miệng như chậu máu, Tiểu Phượng Hoàng chỉ cảm thấy một trận hàn khí đem lửa của Tiểu Phượng Hoàng dập tắt. Nó sợ đến chiếp chiếp kêu to, nhắm chặt hai mắt đậu đen, dùng hết khí lực lăn qua lăn lại, thậm chí còn nặn ra một giọt nước mắt hối hận: "Vi... Kiêm... Ta... không... đánh nhau... nữa."

Nó ngưng giãy dụa, an tường duỗi chân nhắm mắt.

"Đây là ngươi nói đó, tiểu Tròn tròn."

Bỗng nhiên, Tiểu Phượng Hoàng cảm thấy sức mạnh khiến mình không thở nổi kia biến mất. Nó giật mình một cái, như được đại xá mà hít sâu một hơi, sau đó cả người xụi lơ, giang cánh lật bụng ngã xuống mặt đất, nghiêng đầu nhìn sang bên kia.

Không biết Tinh Dịch lúc nào chạy tới, quả đấm cuốn một con rắn, vững vàng nắm cổ nó.

Hắn chậm rãi quan sát cục nắm nằm trên đất, nói cho nó biết: "Vảy của Chúc cửu âm phòng lửa, năm đó Hậu Nghệ bắn rơi chín mặt trời có nhờ ta giúp hắn bắt một con Chúc cửu âm, sau đó dùng vảy của nó làm mũi tên."

Tiểu Phượng Hoàng từ dưới đất bò dậy, bay lên cánh tay kia của hắn, ngồi xổm xuống thành một cục nắm tròn vo, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, hết sức cảm động: "Vi Kiêm."

Tinh Dịch ghét bỏ nhìn nó: "Ta thấy ngươi nhìn ai cũng dám xông lên đánh nhau, một ngày nào đó không biết chừng chính ngươi làm thành món Tròn tròn nướng, ngốc!"

Tiểu Phượng Hoàng ủ rũ cúi đầu nói: "Ta muốn thu nó thành tiểu đệ của ta thôi mà."

Tinh Dịch nở nụ cười: "Nó đã già lắm rồi, thần trí không rõ, đã nhập ma, không có biện pháp làm nó thành tiểu đệ ngươi được."

Tiểu Phượng Hoàng giương mắt, cẩn thận nhìn Chúc cửu âm bị Tinh Dịch nắm, có chút do dự: "Vậy nó nhập ma rồi, sau đó phải làm sao đây?"

Tinh Dịch nói: "Chúc cửu âm vốn là thượng cổ xà linh vô cùng hung ác, sát khí sâu nặng, truyền thuyết nói đôi mắt của nó nối thẳng với địa ngục, nay nhập ma, nếu đặt ở nơi khác có thể sẽ bị lột da rút gân, Nguyên thần vỡ nát mà chết."

Tiểu Phượng Hoàng "A" một tiếng, lại nhìn con rắn kia: "Thật đáng thương, nó là một con xà tốt, ta ngưỡng mộ nó vì nó đã đánh thắng được ta, Vi Kiêm, có cánh nào khiến nó khôi phục lại không?"

Tinh Dịch suy nghĩ một chút: "Cũng không phải là không có. Ma đạo sở dĩ là ma đạo là bởi vì khi nhập ma nhưng vẫn có thể quay đầu, tốc độ tăng sức mạnh của ma đạo nhanh hơn thần giới, nhưng cái giá phải trả chính là đánh mất thần trí, tinh thần biến đổi, trở thành một cái xác không hồn chỉ thích giết chóc. Bởi vì sức mạnh quá nhiều, người bình thường không thể dùng tu vi và tinh thần chặn lại; mà nếu có ngăn được thì người đó cũng đoản mệnh, vì vậy Ma giới giang sơn dễ đổi. Nếu có vật có thể phát huy và cường đại tinh thần thì có thể áp chế tu vi, sức mạnh này, nói như vậy thì người nhập ma không chừng sẽ chậm rãi được chữa khỏi."

Tiểu Phượng Hoàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Tinh bàn ư?"

Tinh Dịch "Ừ" một tiếng: "Cũng chỉ là đoán mà thôi. Nếu ngươi không muốn thấy Chúc cửu âm chết trên tay ta thì ta đem nó đặt vào Tinh bàn áp chế vậy, đến lúc đó phải nhìn tạo hóa thôi."

Tiểu Phượng Hoàng cao hứng chiếp chiếp vài tiếng: "Nói như vậy ta có thể thu Chúc cửu âm thành tiểu đệ mới ư?"

Tinh Dịch liếc nó: "Suốt ngày đều nghĩ đến thu tiểu đệ mới, cũng không thấy ngươi yêu mến tiểu đệ cũ nào, Kim sí điểu gần đây chăm chỉ tới đây, còn cái Cục than nhỏ kia đâu? Sợ là ngươi quên mất nó nửa tháng nay rồi đấy."

Tiểu Phượng Hoàng nghe hắn nói nửa câu đầu liền xen mồm phản bác: "Ngươi quản ta thu đệ chắc, không bằng ngươi lo cái kinh hỉ cho ta tốt tốt vào nè Vi Kiêm."

Nhưng khi nó nghe được ba chữ "Cục than nhỏ", cả thân chim nhỏ như bị một cú chí mạng.

Tinh Dịch tính toán cho nó: "Một ngày hai ngày ba ngày bốn ngày năm ngày, ở Vong Xuyên chơi hai ngày, tính toán danh sách lễ vật hết bốn ngày, hơn nửa tháng nay ngươi không đi tìm hắn chơi, dù chỉ là chào hỏi chút xíu? Nếu ta là Cục than nhỏ, chờ đợi ngươi nửa tháng trời mặc mưa mặc gió, tất nhiên sẽ rất thương tâm. Ngươi nói ngươi có xấu xa hay không, hừm?"

Tiểu Phượng Hoàng bật khóc: "Ta không có, không có mà. Ta ta ta... Ta không có quên Cục than nhỏ!"

Mấy hôm trước nó đau lòng nhưng được Tinh Dịch dỗ nên mấy ngày nay quá mức vui vẻ. Nên cái gì nó cũng đều không nhớ.

Con tiểu chim ú gấp đến độ xoay lòng mòng, sau đó nó vỗ vỗ cánh nhỏ trực tiếp xông ra ngoài, một lúc lâu sau nó lại vọt trở về, vội vội vàng vàng ngậm mấy món quà tặng quý hiếm để tặng cho Cục than nhỏ như quà xin lỗi.

Tinh Dịch nhìn nó thoắt ẩn thoắt hiện, trong mắt lộ ra một chút tiếu ý. Hắn tiện tay dẫn xuất Tinh Bàn, đem Chúc cửu âm bỏ vào, sau đó nhàn hạ đi về phòng luyện kim, không quên dặn dò Đại tiên nga: "Ta bế qua, trước buổi tối sẽ không ra ngoài, người khác hỏi thì cứ trả lời như vậy đi."

Đại tiên nga nói: "Vâng, Đế quân."

Hắn đi vào phòng luyện kim, tiện tay khóa cửa phòng, chớp mắt liền biến thành một cục nắm tròn vo đen thùi lùi, len theo song cửa chạy ra ngoài. Hắn vừa bạch bạch chạy đi vừa nhanh chóng điều chỉnh tư thái: Bước chân đoan chính, cánh ôm gọn gàng, đôi mắt đậu đen tỏa ra sự nghiêm khắc, còn thuận theo hoàn cảnh mà tạo ra cho mình chút cô tịch và bi thương.

Tinh Dịch nhìn bóng mình chiếu dưới mặt băng, hài lòng chiếp chiếp vài tiếng, sau đó nhàn tản đi tìm Tiểu Phượng Hoàng.

Red: Ôi anh zai đi đóng phim đi kẻo uổng...Huyhuy toi đang giữ lời hứa đăng đều nè!:3
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.