Sau khi từ Miêu trại trở về, bọn họ lại quay về cuộc sống như trước. Lúc trước Tinh Dịch mang binh trấn thủ nơi trọng địa Giang Lăng thành, nửa năm nay việc này cơ bản đã được Tạ gia gia chủ tiếp nhận hoàn toàn.
Mười ngày nửa tháng Tinh Dịch đem quân đến, xác nhận Giang Lăng thành hết thảy đều hoạt động bình thường, rốt cuộc có thể buông tay mặc kệ. Quan ấn hổ phù vẫn ở trong tay thành chủ Tạ Duyên, bên người Tinh Dịch chỉ có thanh Thượng phương bảo kiếm và một phong thánh chỉ của hoàng thượng, cho nên hắn chân chính giao việc cũng không nhiều.
Mấy ngày trước Trung thu, thiếu thành chủ Tạ Duyên mang theo tiểu quân sư nhà hắn đến mời Tinh Dịch ăn cơm. Hôm đó lại vừa vặn là tròn ba tháng đại hôn của Tinh Dịch và Tiểu Phượng Hoàng nhưng Tiểu Phượng Hoàng không nhận được lời mời, ý tứ này chính là bọn họ muốn nói chính sự. Tinh Dịch liền hứa hẹn sẽ mang điểm tâm từ Minh Nguyệt Lâu về cho y, sau đó sẽ đi sớm về sớm.
Gián: chồng ngoan vỡi ~~~
Hai thiếu niên vì làm việc nhiều năm nên cũng mang chút khí độ của quan trường, vừa hiểu chuyện mà khôn khéo, Tinh Dịch theo bọn họ tiếp xúc cũng không uổng phí, hơn nữa đôi bên đều thẳng thắn thành khẩn.
Quả nhiên, Tinh Dịch ba người vừa ngồi xuống, thiếu thành chủ Tạ Duyên ngồi đối diện liền hỏi thẳng: "Vương gia, chúng ta muốn hỏi sau này ngài có tính toán gì."
Tinh Dịch nhấp một ngụm trà, đem khế đất trong tay áo đưa ra.
Tiểu quân sư nhìn thoáng qua, thấp giọng hỏi: "Khế đất vương phủ? Ngài muốn chuyển nhượng cho chúng ta ư?"
Tinh Dịch nói: "Không phải chuyển nhượng, cái này vốn là của chính các ngươi. Vương phủ của ta không cách xa chỗ này, trước khi ta quay về có nghe nói hiện tại trong phủ các ngươi có bảy tám cô dì cùng ở, chung quy thì cũng không tiện, các ngươi hai người trẻ tuổi vẫn nên tự mở một phủ đệ tốt cho chính mình. Lớp bô lão phía trên càng ngày càng hồ đồ, các ngươi rất dễ bị phân tâm. Nếu không chuyển đi thì cũng nên xây dựng cải biến lại, sau này đường đi cũng thuận tiện."
Tạ Duyên nói: "Vậy ý của ngài là không tính ở lại Giang Lăng sao?"
Tinh Dịch nói: "Không, Phượng Hoàng y muốn đi phương Bắc, vừa vặn ta dẫn y quay về kinh sống yên ổn, sau này chỉ sợ không quay trở về phía nam nữa."
Tiểu quân sư vội chen vào: "Khi nào thì đi? Kỳ thật ta cảm thấy Giang Lăng này thật không tồi, ngài thật không có chút dự tính nào ư?"
Tạ Duyên cũng nói: "Hiện giờ ngài sự nghiệp đã thành, nếu nói rộng ra thì nếu ngài vẫn ở Giang Lăng thì bệ hạ vẫn sẽ có phần kiêng kị ngài. Ta cùng Tiểu Tang không đề nghị ngài về kinh sớm như vậy."
Tinh Dịch nói: "Ta biết. Việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn, trước khi về kinh ta sẽ dẫn Phượng Hoàng đi những nơi khác ở vài năm, cũng sẽ nghỉ ở Giang Lăng vài ngày, các ngươi không cần lo lắng, ta đều có tính toán."
Nói xong hắn cười cười.
Hai thiếu niên này dù gì cũng nhỏ hơn hắn cả chục tuổi, bọn họ có thể nhìn tới thì chính hắn tất nhiên sẽ không thể không nhìn ra. Đối phương vậy mà cứ nghiêm túc cùng hắn thảo luận, đích thực là đã đem chính mình thành hảo bằng hữu.
Nói đến đây, hai bên đều rõ ràng ý tứ lẫn nhau, quyết định đã muốn làm thì khuyên cũng không khuyên được nữa.
Yến hội sớm kết thúc, tiểu quân sư đem điểm tâm mỗi thứ một phần đóng gói vào bốn thực hạp, đưa đến vương phủ.
Thiếu niên và thiếu thành chủ đứng cạnh nhau cùng tiễn hắn ra cửa, Tinh Dịch quay đầu lại nhìn bóng dáng của hai người, bỗng nhớ tới câu nói của Tiểu Phượng Hoàng lần trước - "Bọn họ rất tốt, giống như đã ở bên nhau cả đời rồi vậy."
Thật tốt, hắn chưa từng hoài nghi, nhưng cũng chưa từng hâm mộ, bởi vì hắn hiện tại cũng có, trong nhà vẫn còn một người đang ngồi dưới ánh trăng đợi hắn trở về.
"Chúc mừng." Tạ Duyên nói, "Trung thu sắp đến rồi, hôm nào mời ngài tới ăn bánh trung thu, Tiểu Tang hắn làm bánh cũng không tệ."
Tiểu quân sư có chút câu nệ: "Tàm tạm, ta làm cũng bình thường thôi, cũng không phải là ngon."
Tinh Dịch hơi hơi vuốt cằm, xoay người lên ngựa, dưới ánh trăng mặt đường thật quang đãng, phía trên là màn trời tối đen cùng susabi và những vì tinh tú, lấp lánh giống như bàn cờ rắc rối phức tạp, vĩnh hằng vận chuyển, giống như ánh mắt của Tiểu Phượng Hoàng nhà hắn vậy.
Ôn tuyền bốc hơi nghi ngút, sương mù tràn ngập, huân người đến ướt sũng.
Tinh Dịch mở mắt ra. Hai người hiện tại cách nhau chưa đến một tấc, không hề che đậy, cứ như vậy mà thẳng thắn bại lộ lẫn nhau, Tiểu Phượng Hoàng còn cơ hồ muốn nằm úp sấp trên người hắn, liền dịch sang một chút nữa, dựa vào vách hồ chậm rãi nhích đến.
Rồi sau đó dán hết lên người Tinh Dịch.
Tay ngọc từ trong nước nóng chuẩn xác bắt lấy tay của Tinh Dịch rồi chế trụ.
Lúc này Tiểu Phượng Hoàng vẫn không dám nhìn Tinh Dịch, chỉ thẹn thùng nhìn chằm chằm xuống mặt nước. Tinh Dịch hoài nghi con chim hư nhà hắn sao làm chuyện này thành thục thế - vì sao vừa bắt đầu là đã chụp lấy tay hắn mà không phải mặt hay chỗ khác?
Ý niệm vừa tồn tại trong đầu hắn liền vẫy vẫy đi mất, không nghĩ đến chim nhỏ so với tưởng tượng của mình còn muốn ngây ngô hơn, lại còn có chút thất vọng nữa kìa.
Tiểu Phượng Hoàng kêu một tiếng phu quân liền không kêu nữa, cứ như vậy dán người vào Tinh Dịch. Da chạm vào da, thủy hoạt non mềm, Tinh Dịch trầm ngâm một lát đành thấp giọng đáp lại: "... ơi".
Ánh mắt Tiểu Phượng Hoàng sáng rực.
Ngay sau đó, Tinh Dịch liền một phen kéo cả người y lại, giống như đêm qua mà kéo người vào đặt trong lòng, ngực đè ngực, hắn bắt y phải ngồi trước mặt mình, cùng mình dán càng thêm sát. Tiếng nước rầm vang một tiếng, cả tuyền trì vì động tác này của hắn mà gợn sóng lăn tăn một hồi mới bình ổn.
Tiểu Phượng Hoàng bị một cú này khiến cả người đều run rẩy, đến hít thở cũng thấy khó khăn: "Vi, Vi Kiêm..."
Y cúi đầu, thoáng nhìn đôi mắt đạm mạc của Tinh Dịch, không biết vì sao trong lòng có chút khổ sở, cái tính già mồm cãi láo lại muốn đến nữa.
Rõ ràng thích người ta như vậy. Tiểu Phượng Hoàng có chút dỗi nghĩ ngợi, lại còn xem sách hai người bọn họ làm những việc kỳ kỳ quái quái nữa chứ.
Y lại nhỏ giọng gọi: "Vi Kiêm."
Tinh Dịch nghiêng đầu nhìn y, một lát sau hắn hạ tầm mắt, bắt được đôi môi mềm kia tinh tế hôn lên. Tiểu Phượng Hoàng bị hắn hôn khiến cả người run run, theo bản năng muốn đẩy hắn ra nhưng y lại không khống chế được chính mình lại ôm lưng hắn thật chặt.
Hô hấp Tinh Dịch phun ở tai y, có chút nóng bỏng: "Muốn câu dẫn ta sao, hửm? Bản thân ngươi... cũng không thấy được bản lĩnh này của ngươi đấy, Tiểu Phượng Hoàng của ta."
Vài ngày trước, vào lúc đỉnh điểm của lời đồn về hắn và Tiểu Phượng Hoàng, hắn ai cũng không gặp, nhưng mà Nguyệt Lão và Phượng hoàng Minh tôn - dùng ngón chân nghĩ cũng biết hiện tại đang chê cười hắn, nhưng sống chết kiểu gì cũng không chịu ra mặt.
Người thì không thấy, nhưng đồ vật này nọ lại có biện pháp cho hắn thấy. Nguyệt Lão sai người đưa cho hắn một quyển sách, trang đầu tiên vẽ một cái mặt heo to đùng đang cười, mở ra liền thấy một đống chuyện tình yêu, lời lẽ lại vô cùng dâm loạn.
Nhân vật chính đương nhiên là hắn và Tiểu Phượng Hoàng. Trừ bản tự sáng tác của Nguyệt Lão, hắn còn thu nhận nguồn truyện từ thông tấn vỉa hè các chuyện phong hoa tuyết nguyệt sinh động như thật, tên sách còn là "Lão vạn năm Thiết thụ khai hoa (cây vạn tuế ra hoa, chỉ việc rất hiếm khi xảy ra)? Hãy xem chim nhỏ cuồng dại cảm thiên động Tinh bàn." (thường thì mình gọi là cảm thiên động địa hay cảm động thiên địa, nay nó cảm trời rồi nó động luôn anh Tinh bàn).
Tinh Dịch lật xem vài tờ, sau đó lại cười nhạo cái tài vặt này của Nguyệt lão: "Ta sống mấy vạn năm nay, cái gì mà chưa từng thấy qua. Thuở trước có một cái ổ dâm xà bị ta tận diệt, xà bản tính dâm, lúc ấy toàn tộc bọn chúng mở tế điển, mọi người sáu giới đều đi đến dự, thế này mới gọi là long trọng..."
Tiên hạc giúp Nguyệt Lão giao đồ: "..."
Tinh Dịch kiên nhẫn chỉ dạy: "Ngươi xem chỗ này, cái này mà Nguyệt Lão hắn cũng dám gọi là tranh minh họa ư? Hắn vẽ kiểu gì không biết, chỉ sợ con Phượng Hoàng kia thấy lại muốn đạp một phát, mất cả hình mẫu, bức tranh đông cung kia còn ý nghĩa gì nữa chứ."
Tiên hạc: "..."
Sau đó Tiên hạc chắc chắn là không dám mang cuốn sách này nguyên dạng mang về, lại càng không dám đem những lời chê cười của Tinh Dịch nói cho Nguyệt Lão nghe. Tinh Dịch tiện tay quăng nó trên giường, đặt lên phía trên xấp bản thảo thần binh và tư liệu. Ngày đó Tiểu Phượng Hoàng xem sách cùng hắn, trong đầu hắn đang nghĩ đến việc sẽ luyện ra một đôi pháp khí dùng để giữ chim nhỏ thích kêu chiêm chiếp không sợ trời này.
Nếu nghĩ lại, Tinh Dịch liền hiểu ra là con chim ngốc này hiểu lầm rồi, tưởng hắn vạn năm nay không có chỗ giải quyết nên vội vàng muốn câu dẫn hắn đây mà.
Trong ánh mắt sâu thẳm của Tinh Dịch, hắn hôn môi Tiểu Phượng Hoàng, từ cổ sang bên tai, bỗng hắn buông Tiểu Phượng Hoàng ra, thoáng đứng dậy một chút đem Tiểu Phượng Hoàng đè lên.
... tui là dấu chấm chấm...
Tiểu Phượng Hoàng ngửa đầu thở gấp, mặt y đỏ ửng, cổ họng trắng noãn nhẵn nhụi xuất hiện trước mắt Tinh Dịch, trong nháy mắt hắn liền muốn tiến tới cắn đứt chiếc cổ xinh đẹp ấy (hardcord vỡi). Trong mắt Tinh Dịch bỗng xuất hiện một cỗ lệ khí nhưng được hắn khắc chế, chính bản thân hắn cũng có hơi kinh ngạc, vạn năm nay hắn chưa từng tỏa ra lệ khí... thế nhưng trong thời điểm hiện tại mà hắn lại như thế.
Giống như kêu gào hắn phải đem người trước mắt nhào nặn, khảm sâu vào tận trong xương cốt, máu thịt hòa cùng một thể, từ nay về sau chẳng phân ly.
Thật lâu sau, cả người Tiểu Phượng Hoàng mềm nhũn, ngã ngồi trước lồng ngực Tinh Dịch.
Tinh Dịch nâng y lên xem xem, đôi tay mơn trớn khóe môi Tiểu Phượng Hoàng: "Thoải mái không?"
Tiểu Phượng Hoàng trừng hắn.
Bộ dáng có chút sợ hãi nhưng vẫn giương nanh múa vuốt. Nhiệt khí trên người y toát ra, cứ ngốc ngốc nhìn hắn.
Tinh Dịch không nhịn được cười: "Tiểu tròn tròn, ngươi muốn cùng ta song tu ư?"
Tiểu Phượng Hoàng tiếp tục trừng hắn.
Tinh Dịch vươn tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn: "Sao vậy, mất hứng? Ta thân nguyên tự hóa, ngũ khí điều hòa, dưỡng tinh cố khí đều là tu pháp của ta. Nếu cùng ta song tu, ngươi ít nhất phải đạt đến cảnh giới Nguyên anh kỳ*, nếu không..."
Nếu không tu vi bỗng tự nhiên tăng vọt, hơi thở hỗn loạn, sẽ bùm một cái biến về hình chim mập bông xù kia mất!
Tiểu Phượng Hoàng vẫn là trừng mắt nhìn hắn, giống như có chút giận dỗi, cũng có chút ghét bỏ.
Tinh Dịch: "?"
Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ chốc lát, vẻ mắt ghét bỏ biến thành lý giải, lại còn có chút cô đơn: "Ngươi không cần phải giải thích, phu quân, ta hiểu mà."
Tới lượt Tinh Dịch trừng mắt nhìn y: "?"
Tiểu Phượng Hoàng có chút ưu thương: "Ngươi không phải là không được... Ta hiểu mà, cũng đã lâu lắm rồi, ngươi nói ngươi không già đi, ta thừa nhận, mặt khách quan là chúng ta chênh lệch tuổi tác quá lớn. Đừng lo, nó không quan hệ gì hết, ngươi không được nhưng ta được mà!"
Nói xong, Tiểu Phượng Hoàng đặt hai tay lên vai Tinh Dịch, ánh mắt kiên định đè hắn xuống.
Tinh Dịch bị y đè nặng, hắn nhìn y, khóe môi giật giật.
Tiểu Phượng Hoàng không nghe được âm thanh: "Phu quân, ngươi nói gì cơ?"
Không đợi Tinh Dịch mở miệng, Tiểu Phượng Hoàng lấy lòng vỗ vỗ lên mặt hắn, nhanh chóng tự sửa lại câu hỏi: "Nương tử, ngươi nói gì cơ?"
Tinh Dịch nói: "Ta nghĩ pháp khí của ta phải luyện nhanh nhanh một chút."
Tiểu Phượng Hoàng tò mò: "Hả, ngươi nói gì? Pháp khí gì? Ngươi định làm gì?"
Tinh Dịch trở tay xách y quăng vào nước, còn mình thì đứng dậy mặc áo lên bờ.
Tinh Dịch nói: "Bắt chim nhỏ, tạo phúc thiên địa. Hiện tại xem ra thật cấp bách."
*Tu tiên giả dựa vào cảnh giới để phân chia, phân thành ba giai đoạn lớn: Hạ cảnh giới, Trung cảnh giới cho đến Thượng cảnh giới.
- Hạ cảnh giới bao gồm năm tầng: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần.
– Trung cảnh giới thì có ba tầng: Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa.
– Đến thượng cảnh giới, nhưng kì thực ở cảnh giới này chỉ có một cửa quan là Độ Kiếp mà thôi, qua được tầng này thì có thể phi thăng tiên giới, thọ ngang trời đất.