Phúc Ninh Điện

Chương 41



Nhưng trong mắt Triệu Tông, dù rằng Tiễn Thương coi trọng ngựa, không hẹn mà cùng đồng suy nghĩ với hắn.

Cái khác thì không hẳn là vậy, vì sao hắn phải giúp Liêu quốc đánh Nữ Chân?

Người Liêu quốc thích nhất là ruồng bỏ tín nghĩa, còn cướp thổ địa Đại Tống. Vì sao hắn không thừa dịp Nữ Chân còn chưa lớn mạnh, trực tiếp lấy tiền và lương thực đổi ngựa với Nữ Chân, cũng trợ giúp Nữ Chân tiêu diệt Liêu quốc trước tiên?

Trước tiên diệt cái lớn, rồi giải quyết cái nhỏ, chẳng phải sẽ thoải mái rất nhiều?

Nhưng hắn chỉ một mình suy nghĩ trong lòng, kiếp này cộng thêm kinh nghiệm kiếp trước, khiến cho hắn hiểu sâu sắc, bất kể là điều gì, đều phải giấu trong lòng. Còn nữa, hắn còn chưa gặp sứ thần, căn bản không biết họ rốt cuộc có ý gì.

Lúc này, sứ thần ngoại quốc đoàn kết nhất trí ở lại cảnh nội Đại Tống không muốn trở về như vậy, ngoại trừ xem trò cười của hắn ra, nhất định cũng có những nguyên nhân khác.

Nghĩ xong, hắn cười nói với Tiễn Thương: “Lời nói của Tiễn đại nhân có ích cho trẫm không ít.”

Tiễn Thương nhanh chóng đứng lên chắp tay: “Thần không dám nhận.”

“Lời nói của Tiễn đại nhân, trẫm sẽ suy nghĩ kỹ.”

Tiễn Thương cũng không hy vọng gã mới nói một lần, bệ hạ liền có thể lập tức đồng ý. Nói cách khác, nếu muốn như vậy thật, thế thì Hoàng đế không đầu óc này không đi theo cũng được rồi.

“Sau khi trở về thần liền tỉ mỉ viết tấu chương, hôm khác sẽ dâng tới trước mặt bệ hạ.”

Triệu Tông thầm vui, đăng cơ sáu năm, Tiễn Thương sợ rằng là người đầu tiên dâng tấu chương cho hắn.

Bầu không khí trò chuyện giữa quân thần rất tốt, Tiễn Thương nói lời nên nói, cũng không ở lại lâu, đứng dậy liền muốn xin cáo lui.

Bây giờ Tiễn Thương bất đồng với hắn, tốt xấu gì nữ nhi của gã giờ đây đã là phi tử của Triệu Tông.

Triệu Tông gọi Nhiễm Đào đi vào, nói: “Ngươi đưa Tiễn đại nhân đến Tuyết Lưu Các một chuyến.”

Tiễn Thương lập tức từ chối: “Bệ hạ, không thể, việc này không hợp quy củ.”

“Không sao, là trẫm đặc phê. Thục phi vào cung cũng không lâu, nhất định là nhớ nhà, Tiễn đại nhân yên tâm đi là được.”

Triệu Tông vừa nói như vậy, Tiễn Thương mới vâng lời, quay người cùng Nhiễm Đào đến Tuyết Lưu Các.

Người đi rồi, Triệu Tông tay nâng chung trà, suy nghĩ khá lâu, mới đặt chung trà lên bàn.

Tạ Văn Duệ luôn trầm mặc ngẩng đầu nhìn hắn.

“Văn Duệ nghe đến đây, có suy nghĩ gì?”

“Bệ hạ, thần cho rằng, phải kiên trì luyện binh.”

Triệu Tông cười: “Chính xác.” Sau này có vài trận chiến phải đánh, với dân quân cùng cấm binh như bây giờ, lấy cái gì mà đánh với dân tộc du mục hung hãn người ta? Hắn nhìn Tạ Văn Duệ, “Văn Duệ.”

“Bệ hạ?”

“Bây giờ trẫm cũng muốn phái sứ thần đến Liêu và Tây Hạ một chuyến, ngươi đi Liêu quốc thì sao?”

Tạ Văn Duệ cuống quýt đứng lên: “Bệ hạ.”

“Sợ?”

“Thần không sợ! Chỉ là, chỉ là ——”

“Chỉ là ngươi chỉ là một thị vệ bình thường, sợ người ta bàn tán?”

Tạ Văn Duệ ngượng ngùng cúi đầu.

“Trẫm nói ngươi có thể, thì ngươi có thể. Lần này, trẫm cũng có ý tôi luyện ngươi. Cuối cùng ngươi có dám hay không?”

“Dám!” Tạ Văn Duệ nói như chặt đinh chém sắt.

Triệu Tông cười: “Vậy thì tốt.”

Triệu Thập Nhất từ hậu uyển trở về, ở cửa điện gặp phải Tạ Văn Duệ.

Tạ Văn Duệ mặt đỏ chót, có vẻ cực kỳ hưng phấn.

Triệu Thập Nhất thầm nghĩ, Triệu Tông đã cho tên đó uống thuốc gì rồi, hắn dừng bước lại.

Tạ Văn Duệ ngẩng đầu thấy là hắn, khó hiểu run lên. Thực sự chẳng biết vì sao, bây giờ ngay cả bệ hạ hắn cũng không sợ, cố tình chỉ sợ vị tiểu thập nhất lang quân của Ngụy Quận vương phủ.

Triệu Thập Nhất nhìn hắn, Tạ Văn Duệ chột dạ, nói rằng đã thay hắn mời người viết thơ đến. Nhưng là Cố Từ nghe nói hắn muốn cầu thơ thay tiểu lang quân của Vương phủ, tình tình thư sinh lập tức nổi lên, chết sống không muốn viết.

Tạ Văn Duệ chắp tay, nhỏ giọng nói: “Tiểu lang quân, bài thơ ấy, còn phải chờ thêm mấy ngày…”

Trà Hỷ và Cát Tường hai mặt nhìn nhau, bài thơ gì?

Triệu Thập Nhất thầm hừ lạnh, thứ không có tiền đồ, kiếp trước cũng không sai khiến được Cố Từ rồi, kiếp này vẫn không tiền đồ như vậy. Dầu gì cũng là lang quân tập võ từ nhỏ của Vũ An Hầu phủ, mà ngay cả một thư sinh cũng không làm gì được.

Trà Hỷ thấy cứ tiếp diễn như thế cũng không ổn, liền cười nói: “Lục lang quân cần phải đi làm việc ạ?”

“Ta đang muốn đến Tử Thần Điện, xem ở đó bố trí sao rồi.”

Ngày mai bệ hạ muốn gặp sứ thần tại Tử Thần Điện, Trà Hỷ hiểu rõ gật đầu: “Nếu như thế, Lục lang quân hãy đi làm việc đi ạ.”

Tạ Văn Duệ lại nhìn Triệu Thập Nhất một cái.

Hắn nể mặt gật gật đầu, Tạ Văn Duệ lúc này mới hành lễ rời đi.

Trà Hỷ không khỏi càng ngạc nhiên, hình như Tạ lang quân có hơi sợ tiểu lang quân thì phải?

Mà không chờ nàng suy nghĩ nhiều, Triệu Thập Nhất đã đi đến chính điện.

Triệu Thập Nhất suy đoán, giờ khắc này Triệu Tông chắc rất là cao hứng. Dù sao một Tiểu hoàng đế chưa bao giờ thân chính, ngày mai phải gặp sứ thần ngoại quốc, cho dù là mới mẻ cũng đủ cao hứng. Huống hồ gần đây phi tử Triệu Tông cũng đã sắc phong, đang vào lúc phong quang, sợ rằng tiếp đãi sứ thần xong, Triệu Tông sẽ triệu từng người đến thị tẩm.

Hắn bước qua ngưỡng cửa đi vào chính điện, Phúc Lộc thấy hắn đến, lập tức đưa hắn vào.

Triệu Tông trở vào nội thất, đang dựa lên tháp trầm tư suy nghĩ, việc cần suy xét thật sự quá nhiều, suy nghĩ xem làm sao có thể kiếm lời càng nhiều bạc, suy nghĩ xem làm sao khiến sinh hoạt của nhân dân cả nước càng thêm tốt hơn một chút, suy nghĩ xem làm sao tự vệ mà đùa bỡn Tây Hạ, Liêu quốc cùng những quốc gia khác, lại suy nghĩ xem làm sao luyện binh. Chỉ tiếc hắn không có tâm phúc, hắn cũng chưa có người có thể chân chính tin tưởng, bằng không thêm một người thương lượng cũng là tốt lắm.

Nghe Phúc Lộc nói “Tiểu lang quân đến”, hắn mở mắt, chân mày vẫn còn nhăn.

Thấy Triệu Thập Nhất tuy có hơi ngốc nghếch dốt nát lại cực kỳ đơn thuần, Triệu Tông không khỏi nghĩ, Triệu Thập Nhất nếu không phải là một nhi đồng tự kỷ thì tốt rồi. Hắn nguyện ý tin tưởng Triệu Thập Nhất, đến lúc đó, Triệu Thập Nhất cũng có thể giúp hắn làm việc.

Đáng tiếc mà!

Triệu Tông ngồi lên tháp, Triệu Thập Nhất thấy hắn mặt mày u sầu, không khỏi ngẩn ngơ.

“Sao ngươi lại tới đây?” Triệu Tông đưa tay về phía hắn.

Triệu Thập Nhất không khách khí nắm chặt tay hắn, ngồi xuống bên cạnh hắn, trở tay viết “Sứ thần” trong lòng bàn tay Triệu Tông.

Triệu Tông gật đầu: “Ngày mai quả thực phải gặp sứ thần.” Triệu Tông đang phiền muộn, bây giờ đối mặt với bạn nhỏ Triệu Thập Nhất không biết nói chuyện, trái lại không còn áp lực, hiếm thấy nói vài câu thật lòng, “Trẫm đang có chút phiền muộn, tâm tư của con người vì sao lại luôn khó đoán như vậy, đặc biệt là khi một người đối mặt với mọi người.”

Triệu Thập Nhất nghe hắn nói như vậy, nghiêng mặt nhìn hắn, nhưng lại có chút đau lòng.

Triệu Tông oán trách vài câu, lại cười: “Ngươi thì biết cái gì chứ?” Rồi lập tức đổi đề tài, “Ra hậu uyển vẽ tranh à? Vẽ cái gì?”

Triệu Thập Nhất vốn không muốn đề cập việc này, nhưng thấy Triệu Tông không cao hứng, liền tiếp tục viết vào lòng bàn tay hắn: Uyên ương.

Triệu Tông quả nhiên cười nheo mắt: “Trong hồ nước ở hậu uyển quả thực có một đôi uyên ương.” Hắn dứt lời, hướng ra ngoài nói, “Trà Hỷ!”

Trà Hỷ lập tức tiến vào: “Bệ hạ!”

“Đem bức tranh hôm nay tiểu lang quân vẽ đến cho trẫm xem thử.”

“Vâng!” Trà Hỷ đáp lại, lại nhìn tiểu lang quân một cái. Tiểu lang quân rất cưng những bức vẽ, trân trọng cực kỳ, không dễ dàng cho người ta xem. Triệu Thập Nhất lại không nhìn nàng, mà là tự đi ra ngoài, rất nhanh hắn liền trở về, trong tay ôm mấy ống tranh.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Triệu Tông, hắn mở chúng ra cho Triệu Tông xem.

Là tranh hắn vẽ trong mấy ngày nay, có uyên ương trên mặt hồ, còn có cá chép trong nước, lại có chim bồ câu nghỉ ngơi trên nóc nhà. Đều vẽ rất sống động, cũng rất có phong cách nghệ thuật. Triệu Tông nhìn kỹ, không khỏi liên tục tán thưởng trong lòng, quả thật có thiên phú về hội họa, có mấy người vẽ cả đời đều tìm không ra phong cách.

Có mấy người lần đầu cầm bút, dù cho vẽ hỏng bét, nhưng lại có phong cách nghệ thuật độc nhất.

Triệu Thập Nhất thì thuộc về người sau.

Có sự vật đáng nhìn, ưu sầu trên mặt Triệu Tông dần dần tản đi.

Trong lòng Triệu Thập Nhất không khỏi đắc ý.

Vẫn phải dựa vào hắn thôi.

Triệu Tông thực sự rất bận rộn, vãn thiện cũng không dùng cùng Triệu Thập Nhất.

Hắn về trắc điện trước, Triệu Tông dặn dò nói: “Mấy ngày nay trẫm có chút bận rộn, ngươi phải nhớ kỹ đúng giờ dùng bữa, nghe lời Trà Hỷ.”

Triệu Thập Nhất không vui hé môi, Triệu Tông xem hắn thành thằng ngốc luôn rồi sao! Đây là dùng để nói với con nít ba tuổi mà?

“Ngày mai có sứ thần tiến cung, đều đến từ ngoại quốc, ngươi cũng chưa từng gặp đúng không? Nếu như thấy hứng thú, trẫm kêu họ đưa ngươi lén đến nhìn một cái.” Hắn dứt lời, liền nói với Trà Hỷ, “Lát nữa ngươi nói với Phúc đại quan, trốn ở cửa hông của Tử Thần Điện, có thể nhìn vài lần.”

Trà Hỷ kinh ngạc: “Bệ hạ, thật sự có thể ư?”

Triệu Tông gật đầu: “Đương nhiên, trẫm nói có thể, là có thể.” Hắn lại hỏi Triệu Thập Nhất, “Sao, có muốn nhìn không?”

Triệu Thập Nhất trầm mặc, hắn cũng không phải vô cùng muốn nhìn.

Triệu Tông lại cho rằng hắn ngầm thừa nhận, cười đưa tay sờ sờ đầu hắn, lệnh Trà Hỷ dẫn hắn trở về.

Khi họ cùng nhau đi ra từ chính điện, một tiểu cung nữ lạ mặt đang ở dưới bậc thang, nói chuyện với một thái giám dưới trướng Phúc Lộc tên là Lộ Viễn.

Tiểu cung nữ nói chuyện có hơi thấp thỏm: “Vị Các trưởng này, Thích nương tử của chúng nô tỳ tự tay hầm canh, muốn dâng cho bệ hạ.”

Triệu Thập Nhất nhíu chân mày, bây giờ có phi tử tranh sủng đến đây? Hắn cố ý chậm lại bước chân.

Lộ Viễn là người Phúc Lộc tự tay đưa tới, nhưng cũng lanh lợi, hắn đương nhiên biết trước mặt bệ hạ đang bề bộn vì chuyện gặp sứ thần ngày mai, nào có thời gian quan tâm mấy cái này, cười nói: “Bệ hạ lúc này đang bận rộn.” Từ chối rất là uyển chuyển.

Tiểu cung nữ cũng không có kinh nghiệm, vừa khẩn cầu nói: “Thỉnh Các trưởng thông báo giúp nô tỳ một tiếng thôi ——”

Nàng còn chưa nói hết lời, thì Triệu Thập Nhất đi ra, Lộ Viễn vừa thấy hắn đi ra, lập tức ân cần hành lễ: “Tiểu lang quân.”

Triệu Thập Nhất gật gật đầu, hắn mới đứng lên.

Triệu Thập Nhất nhìn về phía tiểu cung nữ trước mặt, tiểu cung nữ tay xách hộp cơm, bị nhìn chằm chằm càng ngày càng gắt, không khỏi cúi đầu.

Trà Hỷ thấy thế, có chút thương nàng, cười nói: “Vị muội muội này, trở về đi. Bệ hạ đang bận rộn lắm. Cũng trở về nói cho nương tử các ngươi một tiếng, sau này nếu bệ hạ muốn gặp nàng, thì sẽ triệu kiến thôi.”

“Vâng…” Tiểu cung nữ mặt đỏ chót, quay người rời đi.

Lộ Viễn cười: “Bây giờ mới mấy ngày, một người hai người đã không nhẫn nhịn được mà đến đây.”

“Dù gì cũng tiến cung chưa lâu, về sau các nàng sẽ tự hiểu.”

Lộ Viễn gật đầu, lại hỏi Triệu Thập Nhất: “Tiểu lang quân, tiểu nhân đang muốn đến thiện phòng, tối nay bệ hạ ăn vịt hầm bát bảo, tiểu lang quân có muốn ăn hay không?”

Triệu Thập Nhất không phản ứng, Trà Hỷ nói: “Bệ hạ ăn, tiểu lang quân chắc cũng thích ấy mà!”

“Vậy thì tốt rồi, tiểu lang quân hãy kiên nhẫn chờ, khoảng nửa canh giờ sau, là có thể đem vãn thiện lên.” Lộ Viễn lại thi lễ một cái, dẫn người đi tới thiện phòng.

Trà Hỷ thật cao hứng nói: “Tiểu lang quân! Chúng ta trở về thôi!”

Triệu Thập Nhất bất mãn, cái gì gọi là món Triệu Tông ăn, hắn đều thích?

Là Triệu Tông ăn cảm thấy không tệ, đều kêu người đem cho hắn, còn muốn kêu người nhìn tận mắt hắn ăn, buộc hắn ăn.

Hắn là tên ngốc, hắn có thể không ăn sao?!

Hắn đang tuổi lớn, đương nhiên phải ăn nhiều, ăn nhiều, cơ thể mới có thể càng cường tráng! Kiếp này cũng càng uy phong trên chiến trường! Kiếp trước khi còn nhỏ hắn không được ăn no đủ, vẫn chưa cao tới sáu thước, miễn cưỡng chỉ có năm thước chín tấc.

Kiếp này, nhất định phải cao tới sáu thước.

.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.