Trời sáng, ta định trốn xuống gầm giường, bị hắn một chưởng đánh cho ngất đi, bất tỉnh nhân sự.
Đầu năm, người trong nhà vắng vẻ hẳn. Viện tử của Khương di nương không có tiếng tỳ bà, vải của Hồng di nương trên kệ sinh bụi. Phòng của Đôn di nương cùng Lan di nương đã khóa một tháng, cũng chưa có người vào ở..
Ta nghĩ, chuyện như vậy cũng không tệ.
Chờ ta sinh hài tử xong, liền hồi cung phục mệnh.
Phật Âm ghét bỏ Trần Ngọc, cũng không chào đón ta, trong phủ chán, liền về phủ của mình làm công chúa.
Một ngày này, hiếm khi thời tiết tốt, ta ăn no rồi, nằm trong sân phơi nắng.
Đột nhiên hạ nhân đến bẩm, có người muốn gặp ta.
Ta rất là kỳ lạ từ khi lên làm di nương, liền rất ít có người đến nhà thăm. Ta lắc lắc người ung dung đi vào tiền đường, bên trong cảnh xuân tươi đẹp, hai thân ảnh quen thuộc đứng ở đằng kia, vẫy tay với ta.
Là Đôn di nương cùng Lan di nương.
ĐÔn di nương lại mập hơn rồi, mặc một bộ y phục nền lam vân trắng, cười lên lộ hai cái lúm đồng tiền.
Lan di nương trông có vẻ phần nhã nhặn đoan trang hơn trước, áo váy màu xanh, cầm một chiếc ô giấy dầu, bên tai còn cài một đóa hoa.
Hai người bọn họ vừa thấy được ta, liền vô cùng nhiệt tình lại gần. Ta đột nhiên cay xè mũi, tựa như hai hài tử đã ra ngoài, đột nhiên trưởng thành, biết trở về thăm mình vậy.
Nói chuyện một lúc, hai nàng mới lôi kéo ta, cho lui tất cả mọi người, lặng lẽ nói, "Phật Âm công chúa, kỳ thật có người trong lòng ở bên ngoài." Ta nói, "Đâu chỉ một, nàng ta có một đống người trong lòng ở bên ngoài ấy chứ."
Lan di nương lắc đầu, "Ta xuất phủ, đi đến thư phòng ở thành Nam, lão bản của chỗ đó thiện tâm, lưu ta ở nơi đó trông coi cửa hàng. Hôm đó ta vốn muốn thu quán nghỉ ngơi, liền nghe có người nói việc này."
Nàng xích lại gần ta, "Nghe nói, năm đó công chúa vì nam nhân kia, không tiếc tự hủy thân thể, bội phản Hoàng gia. Về sau, trong cung lấy tính mạng nam nhân kia đe dọa, nàng mới an an ổn ổn tiếp tục làm công chúa."
"Đều nói nàng họa loạn cung đình, bụng đói ăn quàng, kỳ thật, chỉ là bực bội mà thôi."
Đôn di nương đàng hoàng nói, "Ta nhìn thấy tình lang của nàng một lần rồi, trông đẹp trai lắm. Bích Xuân Nhi tỷ tỷ ở Trường phong lâu nói cho ta biết."
Ta nói, "Không được kêu nàng là Bích Xuân Nhi tỷ tỷ."
Đôn di nương ngẩn ngơ, "Ơ."
Ta đem tin tức mổ xẻ, "Cho nên, chỉ cần tác hợp cho công chúa cùng tình lang, nàng liền chịu đi khỏi đây?"
"Không sai." Lan di nương cười cười, "Ông chủ thư phòng cũng là kỳ nhân, thời gian trước, không biết từ chỗ nào vơ vét được thư của mấy kẻ nam nữ si tình, thư của công chúa cùng người kia cũng có. Ta nghĩ đến, tỷ có lẽ cần dùng, liền mang tới đây."
Ta tiếp nhận một xấp thư trong tay nàng, lần lượt rút ra, hai loại chữ viết, một cái quyên lệ xinh đẹp nho nhã, một cái mạnh mẽ hữu lực, trong câu chữ, một cái là tâm niệm thâm tình, một cái là hàm súc nội liễm.
"Ta cùng Đôn muội lần này trở về, liền muốn hỏi xem ý tỷ thế nào, nếu tỷ đồng ý, chúng ta xông pha khói lửa, cũng phải giúp tỷ hoàn thành tâm nguyện."
Ta cảm động hết sức, "Các ngươi...... Các ngươi......"
Lan di nương cười, "Phu nhân, năm đó ta bị lưu manh ngăn ở trong ngõ nhỏ, vẫn là tỷ cứu ta. Về sau, tỷ muốn tướng gia có hài tử, ta liền muốn dùng mọi biện pháp giúp đỡ. Ta không có bản lãnh gì, làm tỷ thất vọng."
Đôn di nương nói, "Ta không có cơm ăn, tỷ cho ta bánh, thu nhận ta, chính là ân nhân của ta."
Lan di nương nói, "Phu nhân đối với ta có ân lớn. Vì tỷ xông pha khói lửa, muôn lần c.h.ế.t không chối từ."
Đôn di nương: "Ta cũng giống vậy."
Ta ôm chặt lấy hai người bọn họ, nước mắt tuôn đầy mặt, "Ta không có phí công thương các ngươi......"