Năm thứ hai sau khi ta và Trần Sùng Lễ đến An Khánh, ta hạ sinh một bé gái.
Trần Sùng Lễ mời thầy xem bói đặt tên cho con là Trần Trì, nhũ danh gọi là Tân Nha.
Cô bé thừa hưởng sự lanh lợi của ta và cha nó, từ nhỏ đã rất thông minh, khiến ta vô cùng tự hào.
Cho đến khi con bé lên năm, bắt đầu đi học, niềm tự hào của ta bắt đầu lung lay.
Ta thật sự không thể hiểu được, vì sao ba cộng hai lại bằng sáu!
Hơn nữa, nó khăng khăng với đáp án đó suốt cả năm trời!
Ta và Trần Sùng Lễ trong vô số đêm đã bàn bạc xem con bé rốt cuộc giống ai.
“Ta thi khoa cử đạt loại ưu về toán học, ta là Thám Hoa đấy.”
“Ta làm kinh doanh, tính toán giỏi vô cùng!”
02
Khi Tân Nha lớn lên, không chỉ lanh lợi hơn mà võ nghệ cũng ngày càng lợi hại.
Đến lần thứ tám bị tiên sinh gửi đơn tố cáo vì đánh người, ta không nhịn nổi nữa, định đem gia pháp ra dạy dỗ.
Con bé nước mắt lưng tròng, trốn sau lưng cha nó, giọng nhỏ nhẹ đầy oan ức:
“Là bọn họ giật tóc con trước. Chân ca ca nói rồi, con nhất định phải đánh trả, nếu không bọn họ càng được đà bắt nạt.”
Ta giận đến mức không chịu nổi, nhưng cuối cùng cũng chẳng thể nỡ lòng. Đành gọi cha nó:
“Chàng mau dạy con gái đi! Gặp chuyện như vậy thì phải làm sao?”
Cha nó trầm ngâm một hồi, rồi bất đắc dĩ nói:
“Ý kiến của kẻ ngoài vòng pháp luật như ta chắc không đáng để tham khảo đâu.”
Ta á khẩu không nói được lời nào.
Haiz, ai mà chẳng thế.
Thôi, lớn rồi sẽ biết điều hơn.
Ngoại truyện: Quân tử muôn năm, sáng trong tựa sao
“A Ly, con không thích chơi với Uyển muội muội sao?”
Khi mẫu thân hỏi câu này, Trần Sùng Lễ ngập ngừng một lúc, rồi lắc đầu.
Lông mày của mẫu thân ngay lập tức giãn ra.
Hắn âm thầm thở dài, nếu nói dối có thể làm mẫu thân yên lòng, vậy thì hắn rất sẵn lòng làm điều đó.
Hắn thật sự không muốn nhìn thấy mẫu thân khóc vì mình nữa.
01
Nhân chi sơ, tính bản thiện.
Khi lần đầu đọc được câu này, bầu trời trong lòng Trần Sùng Lễ như sụp đổ.
Bởi vì chỉ có m.á.u và đau khổ mới khiến hắn cảm thấy thỏa mãn, vậy nên—“Ta là kẻ ác, một kẻ ác bẩm sinh.”
Bốn tuổi, Trần Sùng Lễ đã tự kết luận về bản thân như vậy, một kết luận khiến hắn buồn bã và bất lực.
Hắn siết chặt nắm tay, thề rằng sẽ đấu tranh đến cùng với ác ý điên cuồng đang ngày càng lớn mạnh trong lòng.
Nhưng áp chế quá lâu lại khiến hắn cảm thấy bản thân sắp phát điên.
Cho đến khi trong vườn phát hiện một con ch.ó nhỏ bị thương ở chân sau, mắt hắn sáng lên, lao đến như một mũi tên, thích thú nhìn đôi mắt tràn đầy sợ hãi của nó.
Trần Sùng Lễ bế con ch.ó về phòng, lấy loại thuốc xót nhất để chữa trị, dùng cách thô bạo nhất để băng bó.
Trong suốt quá trình, tiếng rên rỉ đau đớn và uất ức của con ch.ó nhỏ giống như một khúc nhạc trời với hắn.
Sau khi hoàn thành, Trần Sùng Lễ mỉm cười chìa tay ra: “Chờ lần sau ngươi bị thương nhé. Ngươi là người bạn tốt nhất của ta.”
Cơn đau của con ch.ó nhỏ dần dịu đi, nó rên lên một tiếng, bối rối đưa móng vuốt của mình ra, đặt vào tay Trần Sùng Lễ.