Cả kinh thành xôn xao với tin tức Nhược Ỷ Mộng cùng Ninh Viên sẽ nhanh chóng thành thân cùng nhau. Bá tánh kinh thành ai nấy đều chúng mừng cho họ, một đôi tiên đồng ngọc nữ. Tuy Ninh Vương xưa nay có tin đồn thường xuyên ra vào thanh lâu nhưng vì thời đại này nam nhân tam thê bảy thiếp là chuyện thường tình, người bình thường còn có thể huống chi là một vương gia hào hoa phong nhã.
Tại hoàng cung, kể cả hoàng thượng đều vui vẻ chuẩn bị uống chung rượu mừng của Ninh Vương ngoài trừ hai người. Người đầu tiên, chính là Như Tiên, đâu ai lại vui vẻ nổi khi mà người mình yêu đi thành thân với người khác mà tân nương không phải mình. Nhưng nàng hiểu rất rõ thân phận của mình. Là một thái phi, nghe thì cao sang nhưng nói trắng ra vẫn là một quả phụ, đời này cứ nghĩ đã không thể biết được yêu là gì, cứ an phận sống suốt đời trong tẩm cung thì cô xuất hiện, một cách nhanh chóng nhưng lại để lại quá nhiều cảm xúc trong lòng nàng. Như Tiên biết rõ mình không thể nào cùng Viên Vĩ Anh đường đường chính chính yêu nhau, nhưng nàng sẽ luôn trân trọng những ngày cả hai còn bên nhau.
Người còn lại không mấy hài lòng với cuộc hôn nhân này là Thái hậu. Có lẽ hơi khó hiểu là trước đây chính bà luôn gán ghép Viên Vĩ Anh cùng Nhược Ỷ Mộng. Nhưng đó là khi nàng còn tỉnh táo, là một tiểu thư thấu hiểu lễ nghĩa, đại sự. Bà có thể yên tâm để nàng bên cạnh Viên Vĩ Anh vì nàng sẽ không làm lộ ra thân phận nữ nhi của cô. Còn bây giờ, Nhược Ỷ Mộng đã trở thành một người không có kí ức, đâu ai nói trước được nàng ta có để lộ ra bí mật của Viên Vĩ Anh hay không. Mấy hôm trước, bà đã tỏ ý phản đối, tuy nhiên Viên Vĩ Anh khẳng định rằng cô có thể chắc chắn mọi chuyện luôn trong sự quyết định của mình nên bà chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
—/—/—/—/—/—/—/—
Theo tục lệ xa xưa thì trước ngày thành hôn, tân lang và tân nương đều không thể gặp nhau. Cũng vì vậy mà Viên Vĩ Anh đang rất nhớ Nhược Ỷ Mộng, không biết mấy ngày này nàng đang làm gì nữa. Là một người hiện đại nên Viên Vĩ Anh rất quan trọng ngày cưới của mình, đã vậy còn được trải nghiệm một lễ thành thân cổ trang chân chính. Nên mọi việc đáng lẽ có hạ nhân làm như lựa sính lễ, chất liệu vải trang phục cưới và cả áo cưới của tân nương Viên Vĩ Anh đều góp ý kiến của mình vào.
Mới đây mà đã đến ngày đó, sáng hôm sau thôi là cô và Nhược Ỷ Mộng đã chính thức là của nhau rồi. Đêm đó, Viên Vĩ Anh lại tiếp tục dùng khinh công đến tìm Như Tiên.
"Ta biết như vậy là bất công với nàng, nàng là người đến trước vậy mà.."
Lời nói của Viên Vĩ Anh bị ngăn lại bởi hai ngón tay của Như Tiên. Nàng dần dần di chuyển hai ngón tay của mình trượt dọc theo sống mũi của cô.
"Nói không để tâm, là nói dối. Nhưng ta biết ta không thể nào đòi hỏi nàng một lễ thành thân danh chính ngôn thuận được. Chỉ cần ta biết rõ trong tim nàng có ta."
Siết chặt vòng tay của mình lại, Viên Vĩ Anh khẽ đặt môi mình lên trán nàng.
"Sẽ sớm thôi, ta sẽ tìm mọi cách cho nàng một thân phận mới. Là phu nhân của ta."
Như Tiên rướng người lên hôn vào môi cô. Viên Vĩ Anh liền dùng tay giữ chặt đầu của nàng, cả hai cuốn nhau vào một nụ hôn nồng cháy.
Đêm hôm đó, cả hai lăn lộn đến gần canh ba thì Viên Vĩ Anh đợi Như Tiên chìm vào giấc ngủ liền quay về Vương phủ.
—/—/—/—/—/—/—/—
"Tiên nhi, con đã lớn rồi, chớp mắt đây con chỉ còn là một tiểu hài tử tập đi."
Nhược thừa tướng cùng phu nhân của ông đang trong phòng nhìn xem Nhược Ỷ Mộng thử giá y. Được nhìn thấy nữ nhi của mình hạnh phúc như vậy trong ngày thành thân, cũng xem như là ông bà đã hoàn thành gần hết ước nguyện của cuộc đời.
Nhược Ỷ Mộng mỉm cười nhìn mình trong gương, chỉ vài canh giờ nữa thôi, nàng sẽ danh chính ngôn thuận là nương tử của Vĩ Anh. Tuy hiện tại, nàng biết rõ trí nhớ của mình không hoàn chỉnh, nhưng nàng hiểu được, tình cảm mình dành cho Vĩ Anh là trọn vẹn. Nhược Ỷ Mộng của bây giờ, chỉ cần Viên Vĩ Anh. Nhưng còn Nhược Ỷ Mộng trước đây?
"Ỷ Mộng à, con đã quyết định kĩ chưa? Nếu một ngày con nhớ lại trước kia.."
Nhược phu nhân ánh mắt đăm chiêu nhìn nữ nhi của mình, tuy bà đã nghe phu quân của mình giải thích về con người thật của Ninh Vương, không hề như vẻ bên ngoài chỉ biết chơi bời. Nhưng mà, đâu ai hiểu con ngoài mẹ, bà không dám chắc là với tính tình cố chấp lúc xưa của Nhược Ỷ Mộng sẽ phản ứng như thế nào nếu khi tỉnh lại đã là nương tử của một người trước đây nàng không yêu. Và quan trọng hơn, nữ nhi của bà rất để tâm đến vấn đề tam thê tứ thiếp. Nàng muốn tìm một ai chỉ yêu một mình nàng, nhưng ở thời đại này, những nam nhân tài hoa cũng như xứng với nàng thì họ đâu dễ gì chấp nhận bỏ cả rừng cây chỉ vì một cành hoa. Huống chi đây lại là Ninh Vương quyền cao chức trọng.
"Nương đừng lo mà, con biết rõ con và Vĩ Anh là như thế nào."
Nụ cười đến giờ vẫn chưa hề tắt trên môi Nhược Ỷ Mộng. Quả nhiên có câu, ngày thành hôn chính là khoảnh khắc đẹp nhất của một đời của nữ nhân.
—/—/—/—/—/—/—/—
Chớp mắt là đã đến giờ Viên Vĩ Anh lên ngựa từ hoàng cung đi đến Thừa tướng phủ. Phóng lên ngựa, cô nồng nhiệt vẫy tay chào mọi người ven đường, hôm nay họ tụ tập đông đúc chủ yếu là muốn nhìn thấy giờ phút thành đôi của cặp tiên đồng ngọc nữ này.
Đến Nhược phủ, Viên Vĩ Anh đã nhìn thấy Nhược Ỷ Mộng được bà mối cõng ra đến trước cửa. Từng bước từng bước đi đến bên tân nương của mình, tuy mỗi bước chân của cô vẫn không thể nào lưu loát như trước đây nhưng nó cũng chẳng thể làm giảm bớt vẻ anh khí của cô.
Vì chân của mình nên Viên Vĩ Anh không thể như tập tục mà cõng Ỷ Mộng, cô chỉ đến bên cạnh mà nắm tay nàng. Để bà mối cõng đến kiệu hoa. Một lễ thành hôn tốt đẹp như vậy thì bỗng nhiên một loạt ám khí được phóng đến với tốc độ rất nhanh.
Viên Vĩ Anh với nội công của mình nhanh chóng đẩy được vài cái ra khỏi quỷ đạo của nó. Tuy nhiên, vẫn cho vài trong số đó trúng phải kiệu phu. Trong ám khí có độc nên họ liền tử vong tại chỗ. Không may, một mũi tên trúng phải yết hầu của bà mối. Bà ta ngã ra đất khiến cho Nhược Ỷ Mộng cũng té theo, đầu của nàng vô tình đập thẳng xuống đất.