Mấy ngày trước, Chung Sở Kỳ đã vô tình chứng kiến Lâm Cảnh Thần và Hàn Tuyết tay trong tay bước ra từ nhà hàng. Cô ta như bị một cú tát trời giáng vào mặt, một trợ lý nhỏ nhoi mà lại có thể quyến rũ được Lâm tổng, cô hận không thể chạy đến giành lấy Lâm tổng mà mình sùng bái lâu nay, chỉ chờ đến bữa tiệc này mà trả thù Hàn Tuyết.
Uống xong ly rượu, vẻ mặt Hàn Tuyết vẫn thản nhiên nhưng sắc mặt Chung Sở Kỳ không được tốt lắm. Cô ta giở trò trong rượu ai ngờ giờ khác gì tự mình lấy đá đập vào chân.
"Nào Hàn Tuyết, tôi đã uống rồi giờ cô phải tiếp tục chịu phạt, không được trốn nha" Chung Sở Kỳ vẫn ra vẻ giả lả. Thấy Hàn Tuyết chưa có dấu hiệu gì khác lạ, Sở Kỳ tiếp tục ép cô. Ít ra phải làm cho Hàn Tuyết gục trước, Sở Kỳ mới uống một ly nên hy vọng vẫn ổn trước Hàn Tuyết.
"Hàn Tuyết tửu lượng khá lắm!" Mấy gã đàn ông vỗ tay cổ vũ cô để được xem tiếp trò vui.
Khi Hàn Tuyết cầm tiếp ly thứ ba lên thì có một người phục vụ trên tay mang theo một chai rượu tiến đến. Nhìn chai rượu trên khay có thể biết là loại hảo hạng. Anh ta nhẹ nhàng đặt chai rượu lên bàn. Chung Sở Kỳ ngạc nhiên nói:
"Xin lỗi anh có nhầm không? Chúng tôi không có gọi rượu này."
Nam phục vụ mỉm cười từ tốn trả lời :
"Thưa cô, đây là rượu của ông chủ chúng tôi mời các vị"
Mấy cô gái xung quanh bắt đầu xôn xao cảm thán
"Woa, chị Sở Kỳ không hổ là Mỹ nhân, chưa gì được ông chủ tặng rượu rồi."
"Thật là ngưỡng mộ quá! Bọn em được hưởng phúc ké rồi"
Người phục vụ hắng giọng nói tiếp :
"Ông chủ là bạn của tiểu thư Hàn Tuyết."
Vừa nghe câu này tự dưng những lời nói đang xôn xao im bặt. Bọn họ không nghe nhầm chứ. Ông chủ mời rượu lại là bạn của Hàn Tuyết.
Hàn Tuyết đang cầm ly rượu trên tay cũng giật mình nhìn qua người phục vụ. Anh ta gật đầu xác nhận lại rồi đưa mắt nhìn về hướng đối diện. Cô nheo mắt nhìn theo.
Dưới ánh đèn mờ ảo, một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi mấy, năm mươi tuổi đang đứng phía đối diện họ. Ông ta mặc một bộ vest rất chỉn chu, dáng cao gầy, nở nụ cười bí hiểm với Hàn Tuyết, tay cầm ly rượu giơ lên tỏ ý chào.
Ánh mắt Hàn Tuyết chợt lóe lên rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Cô đặt ly rượu xuống rồi đi về hướng bên đó.
"Dù sao cũng được tặng, tôi phải qua chào hỏi một chút" Hàn Tuyết bỏ lại câu nói trong khi mấy người kia còn sững sờ. Quán bar này lớn như thế nào, ông chủ đương nhiên không phải dạng vừa.
Cô chậm rãi bước đến trước mặt người đàn ông. Đột nhiên ông ta dang tay ôm lấy cô vào lòng.
"Nhóc con, không ngờ lại gặp cháu ở nơi xó xỉnh này. Mấy năm nay ông già này nhớ cháu lắm biết không? Cháu thật là tàn nhẫn mà"
Ngô Lạc ôm Hàn Tuyết rồi tuôn ra một tràng rên rỉ sướt mướt. Cô chịu không nổi mà bật cười.
"Không ngờ chỗ này lại là của chú."
Bên kia Chung Sở Kỳ cùng đám người thấy một màn thật kinh động. Nhìn hành động thân thiết giữa hai người mà bắt đầu suy đoán.
"Có khi nào Hàn Tuyết được ông ta bao nuôi không?" Một cô gái lên tiếng.
"Có thể lắm, cô ta là nhân viên mới mà xài sang như vậy chẳng phải được bao nuôi thì là gì?"
Từ đầu đến cuối Hà Vỹ Đình ngồi im lặng lắng nghe những lời bàn tán. Anh ta nhìn Hàn Tuyết với ánh mắt như một con sói chờ đợi con mồi của mình.
Ngô Lạc ôm Hàn Tuyết xong thì nhìn cô với ánh mắt sắc bén.
"Cháu trở nên từ bi khi nào vậy? Bị người ta ép uống dễ dàng như thế. Cháu có biết rượu cháu uống đã bị giở trò??" Ngô Lạc trong lúc quan sát quán bar đã thấy Chung Sở Kỳ bỏ thuốc vào mấy ly rượu, ai ngờ Hàn Tuyết lại là nạn nhân.
Hàn Tuyết cười nhạt.
"Chú cho rằng cháu không biết sao. Cầm rượu lên ngửi là biết rồi. Bản lĩnh này là chủ dạy cháu mà. Cháu đã đề phòng uống thuốc trước khi đến. Chỉ là không ngờ cô ta ghét cháu như vậy"