Người nào đó bất ngờ không kịp đề phòng bị hương khí trên người y bởi vì mới tắm mà càng nồng hơn tập kích, toàn thân cứng lại, thế nhưng ngoài mặt lại không có biểu tình gì, vươn một tay rảnh rỗi chạm vào mái tóc ướt đẫm đã tràn lan bên người hắn.
Khoảng khắc đó chủ nhân của mái tóc kia khẽ cứng đờ.
Nhưng rất nhanh y đã bị năng lực làm khô thần tốc của hắn lôi kéo, tò mò sờ soạn mái tóc của mình đến hứng thú bừng bừng.
“Làm sao làm được!?”
Lúc hỏi lời này, ánh mắt của y chẳng kém hai cái bóng đèn hai trăm V, sáng chói mắt người còn lại.
Hầu gia nhà ta xem trong mắt, sau đó ung dung nằm lại giường, dáng vẻ như đang nói không có gì đáng nói.
Lữ Đông Miên trộm lè lưỡi làm mặt xấu với hắn, sau đó vui vẻ ném khăn đi, ba chân bốn cẳng trèo qua người hắn, nằm vào bên trong. Cái gì xấu hổ đã quên đâu mất.
Mái tóc y trong lúc đó không tránh khỏi chảy qua người Thái Thần, lại như cái lông vũ quét dài trong lòng hắn.
Chủ nhân nó lại không biết chút gì.
Cho đến khi nằm được xuống bên cạnh.
“...”
“...”
Không khí bỗng nhiên lại trở nên xấu hổ.
À không, chắc chỉ có mình y không được tự nhiên thôi.
Cho nên y vô thức rụt lại thân hình đơn bạc, nghiêng người không chiếm bao nhiêu diện tích chằm chằm như đang cảnh giác nhìn sườn mặt của người bên cạnh đã nhắm mắt lại từ khi nằm xuống.
Nhìn một hồi y lại bất giác nhìn đến thất thần.
Người này... Sườn mặt thật đẹp.
Mũi thật cao... Cái sự trầm tĩnh lần đầu nhìn thấy lúc này càng thêm khắc sâu, cho người ta cảm giác thật an ổn.
Người như vậy lại lưu lạc trong rừng, sau đó còn giả cái gì bệnh...
Cái đầu thiếu hụt tri thức của y nhất định là hiểu không được.
Nhưng y chắc chắn tất cả những gì y đang làm là không có sai. Có tiếng nói luôn ở trong lòng y bảo như vậy.
Kể cả việc không chút kháng cự đem thân giao ra... Lữ Đông Miên chẳng kịp hiểu được ý nghĩ cuối cùng này mí mắt đã sụp xuống, hơi thở đều đều, chìm vào mộng đẹp.
Một khắc hơi thở y trầm xuống, người bên cạnh vốn nên đã ngủ lại mở mắt ra.
Im lặng như vậy mười tức, hắn vô cùng lưu loát đem người bên cạnh cuốn vào trong chăn của mình, tự nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ đến khó tin của y, trộm giam cầm tất cả hương khí trên người y vào lòng, sau đó nhắm mắt.
Lúc này mới thật là ngủ.
...
Bên trong Lữ phủ, tư phòng của Lữ Hành Lại bộ Thị lang.
“Lão gia, như vậy liệu có được không?”
Nghiêm thị - Phu nhân của Lữ Hành một bộ lo âu khiến cho động tác vắt khăn cho ông ta rửa mặt cũng không chuyên tâm.
Lữ Hành mặc dù trấn định ngồi đó nhưng trên mặt cũng không phải rất yên tâm.
“Lại còn có cách gì đâu.”
Người đều đã gả đi.
“Lão gia, thiếp thấy nó mất trí nhớ cũng không phải chuyện xấu, tại sao lão gia không...”
“Hồ đồ!”
Lữ Hành không để cho bà ta nói hết đã quát giận.
Nghiêm thị lập tức im miệng, nhưng mà biểu tình oan ức hiện hết lên mặt.
Lữ thị lang nhìn bà ta như vậy, cảm thấy không có ý nghĩa nên dịu giọng, nhưng vẫn răn dạy: “Ngươi nghĩ đây là trò đùa hay sao?”
Nghiêm thị không phục. Bà ta biết không phải trò đùa mới lo âu, chứ một đứa con của tiểu thiếp, bà ta quan tâm làm gì. Cái bà ta quan tâm là nó có thể mang lại lợi ích gì cho Lữ gia, cho tương lai của con bà.
Lữ Hành không có hơi sức đâu mà để ý toan tính trong lòng bà ta, ông chỉ nghiêm giọng nhắc nhở: “Ngươi tốt nhất nên ngậm miệng cho chặt.”
“Lão gia còn không tin thiếp sao?”
Nghiêm thị tủi thân nói.
“Nàng chỉ cần biết chuyện này liên lụy rất lớn, không cẩn thận là mất đầu cả nhà.”
Mặc dù hậm hực trong lòng nhưng rốt cuộc Nghiêm thị vẫn phải nghe theo khi bị hai chữ “mất đầu” kia dọa.
“Thôi, cứ coi như thêm một đường bảo mệnh, tương lai nếu nhà ta cần giúp đỡ, Thái Thần Hầu phủ có thể niệm tình Miên nhi mà đưa một tay. Nếu hắn còn có thể đứng được trong triều.”
Nói đến cuối ông ta còn không quên thêm một câu. Bởi đó mới là điều kiện tiên quyết.
“Thế còn bên Nhị...”
“Im miệng!”
Lữ Hành nặng nề quát, chỉ kém bịt kín miệng bà ta vừa bàng hoàng lo sợ nhìn ra khung cảnh tối đen bên ngoài.
Bởi vì hỉ sự của Lữ Đông Miên mà Lữ gia hiếm thấy đèn lồng đỏ rực. Thế nhưng lúc này đêm đã muốn qua một nửa, bóng tối bên ngoài kia giống như bất cứ lúc nào đều có thể đem họ nuốt chửng.
Ít ra Lữ Hành không làm thì Nghiêm thị cũng tự bịt miệng mình khi thấy biểu tình đáng sợ của ông ta.
“Nàng tốt nhất nên nuốt mấy chữ kia xuống bụng, mãi mãi đừng phun nó ra, nghe rõ chưa?”