Mấy nữ sinh tham gia diễn thuyết ngơ ngác mở miệng, "Lâm Tư Nhiên, có lẽ nào cậu nghĩ nhầm rồi không?"
Ngô Nghiên cũng là một trong số những người tra tư liệu viết bản thảo diễn thuyết như bọn họ, sao có thể không biết tầm quan trọng của bản thảo trong trường hợp này?
"Lâm Tư Nhiên, cậu đừng có nói bậy," đồng tử Ngô Nghiên rụt lại, nhưng tưởng tượng đến những lời Tần Ngữ nói, cô ta lại thả lỏng, "Có phải có người châm ngòi ly gián gì với cậu không? Có khi chính cô ta đã học thuộc trước, sau đó cố tình xé bản thảo, tranh thủ sự chú ý, bằng không với chỉ số thông minh kia, cô ta có thể nhớ kỹ bản thảo diễn thuyết à?"
Ai cũng biết cô ta nói Tần Nhiễm.
Từ Diêu Quang nói Kiều Thanh không dám không nghe, Ngô Nghiên thật sự xác định.
Có bọn họ can thiệp, video tuyệt đối sẽ không bị công bố.
Tưởng tượng như vậy, Ngô Nghiên càng thêm nắm chắc.
Ngô Nghiên nói những lời này cũng có đạo lý, ở trong mắt mọi người, Tần Nhiễm không phải người yêu thích học tập, việc có thể nhớ rõ bản thảo diễn thuyết quả thật khiến người ta khó hiểu.
Vẻ mặt Ngô Nghiên không thẹn với lương tâm, còn mười phần chỉ trích Lâm Tư Nhiên và Tần Nhiễm.
Nhìn qua đại khí nghiêm nghị, như là người vô tội bị oan uổng.
"Lâm Tư Nhiên, chuyện này có thể là hiểu lầm," có người bắt đầu ra dàn hòa, "Mọi người đều đừng nóng giận."
"Hiểu lầm cái gì?" Ngô Nghiên còn nhớ rõ dáng vẻ ngày hôm qua Tần Nhiễm xa cách chính mình, cảm giác nhục nhã khi bị vây xem.
Cô ta há miệng thở dốc, có chút thịnh khí lăng nhân cười, "Lâm Tư Nhiên, là Tần Nhiễm nói cho cậu đúng không?"
Mọi người trong lớp lúc này mới theo bản năng nhìn về phía Tần Nhiễm.
Trong tay Tần Nhiễm còn cầm quyển sách bài tập lúc nãy, ngón tay cái được cái không gõ lên bìa sách.
Trên mặt còn mang theo nụ cười không chút để ý.
Sống lưng dựa vào tường, cằm hơi hơi nâng.
Cô người này, vui buồn luôn luôn rõ ràng, nhưng hiện tại, những người khác trong lớp lại không nhìn ra được biểu cảm của cô.
Hai mặt nhìn nhau, co chút giao động trước chuyện này.
"Có phiền hay không!" Cũng chính là lúc này, Kiều Thanh đang vùi đầu trên bàn đứng lên, đầy mặt lệ khí, một chân đá ghế, "Đều về chỗ ngồi đi! Đừng có làm phiền tôi ngủ!"
Kiều Thanh tuy rằng là phú nhị đại, nhưng ngày thường cậu ta dễ chơi, không hề làm giá.
Lúc này cậu ta đứng lên, thấp giọng nói một tiếng, cả lớp đều yên tĩnh.
Không ai dám nói gì.
Trong lòng Ngô Nghiên lại nghẹn khuất muốn chết, tất nhiên Kiều Thanh đã đồng ý không công bố video, khẳng định sẽ không làm.
Lúc này đứng lên, chẳng qua là vì giữ gìn Tần Nhiễm mà thôi.
Dựa vào cái gì?!
Dựa vào cái gì mà khi cô ta cầu xin Tần Nhiễm, Tần Nhiễm có thể không nói tình lý chút nào, lúc này cô ta lại không thể so đo?!
"Lâm Tư Nhiên, Tần Nhiễm," không biết là ghen ghét hay là dạng tâm lý nào khác, trong lòng Ngô Nghiên như có một đống lửa bùng lên, "Chuyện này, hôm nay các người nhất định phải nói rõ ràng cho tôi!"
"Ngô Nghiên!" Kiều Thanh cảnh cáo liếc nhìn cô ta một cái, người này nếu vẫn không biết điều, cho dù có Từ Diêu Quang, cậu ta cũng không định một sự nhịn chín sự lành.
Ngô Nghiên cắn môi, rất không cam lòng, lại không dám nói gì nữa.
Hai người nói qua lại một hồi, trong mắt những người khác, có điểm giống như là Kiều Thanh cố tình giữ gìn Tần Nhiễm.
Chỉ có Hạ Phi và Lâm Tư Nhiên không nói chuyện, Lâm Tư Nhiên nhìn Ngô Nghiên, dường như là muốn nhìn xem cô ta có thể làm được đến bước nào.
"Thôi, Ngô Nghiên, đừng so đo..." Bạn ngồi cùng bàn với Ngô Nghiên khá thân, duỗi tay kéo Ngô Nghiên.
Vẻ mặt Ngô Nghiên thật sự ủy khuất...
"Ha." Lâm Tư Nhiên bỗng nhiên cười, "Ngô Nghiên, nếu tớ không biết chân tướng sự việc, xem dáng vẻ cậu ủy khuất như vậy, tớ có lẽ sẽ cảm thấy có khả năng cậu thật sự bị oan uổng."
Ngô Nghiên đã về tới chỗ ngồi của mình.
Nghe Lâm Tư Nhiên vừa nói như vậy, lại như bóng bay bị đâm thủng, nổ tung, "Lâm Tư Nhiên, lời này của cậu có ý gì? Được thôi, tôi vốn định không so đo cùng các cậu, nhưng cậu chỉ bởi vì Tần Nhiễm, lặp đi lặp lại một câu bôi nhọ tôi nhiều lần..."
Những người khác nhìn ra được Kiều Thanh đã rất tức giận.
Bạn ngồi cùng bàn lập tức kéo Ngô Nghiên, nhỏ giọng mở miệng, "Chuyện này có khả năng là hiểu lầm, cậu và Tần Nhiễm đều không có quan hệ, cạu đừng nói nữa."
Ngô Nghiên tức giận đến đôi mắt đỏ bừng, dáng vẻ hận không thể giết chết Tần Nhiễm, làm người cảm thấy cô là bị thiên đại ủy khuất.
Mấy bạn học hay chơi cùng Ngô Nghiên đều đi an ủi Ngô Nghiên.
Cứ như thể trong chuyện này, cô ta mới là người bị hại lớn nhất.
Lâm Tư Nhiên nhìn Tần Nhiễm ngồi tại chỗ, không nói một lời, liền cảm thấy khó chịu.
Trước đó tiết tự học tan học sớm, Lâm Tư Nhiên đã đi hỏi Hạ Phi một bài trong đề toán.
Thầy dạy Toán đã giảng qua một lần trên lớp, Lâm Tư Nhiên nghe không sai biệt lắm đã hiểu, trên lớp Tần Nhiễm khoanh vài bài nói không hiểu, bảo Lâm Tư Nhiên giảng cho cô một lần.
Lâm Tư Nhiên cũng cái biết cái không, tuy rằng cô ấy biết Tần Nhiễm là một học sinh kém, nhưng cũng không có muốn có lệ cô.
Liền tìm Hạ Phi thảo luận bài này, muốn hiểu rõ bản chất bài này từ đề bài đến công thức áp dụng.
Hai người thảo luận xong bài, Lâm Tư Nhiên cầm bút chải vuốt suy nghĩ.
Hạ Phi để cô ấy tự hỏi, mình thì cầm di động đặt ở một bên, tiếp tục lướt.
Ngay lúc Lâm Tư Nhiên suy nghĩ xong chuẩn bị đi, phát hiện biểu cảm của Hạ Phi không đúng lắm, theo bản năng nhìn di động của cô ấy.
Liền nhìn thấy một đoạn video theo dõi.
Trên hành lang, một nữ sinh nghiêng người trước màn ảnh xé giấy, không phải thật rõ ràng, nhưng tuyệt đối có thể thấy rõ người nọ là Ngô Nghiên.
Lâm Tư Nhiên đã tự mình trải qua cảm giác hoảng loạn khi mất bản thảo diễn thuyết.
Trong tình huống đó, bản thảo bị mất đi trong tay Tần Nhiễm, nếu không phải Tần Nhiễm trí nhớ tốt, lớp chín bọn họ sẽ mất mặt trước toàn bộ lãnh đạo thành phố và đài truyền hình.
Có nghĩa là nhiều ngày như vậy bọn họ nỗ lực đều trở nên uổng phí, mà ngọn nguồn của tất cả còn sẽ bị quy về tại Tần Nhiễm.
Cho nên đây là lí do sau khi học sinh lớp chín biết bản thảo diễn thuyết bị mất đều cùng nhau hành động, còn tức giận mắng kẻ trộm bản thảo, như cùng chung kẻ địch.
Khi biết tất cả việc này thế nhưng là Ngô Nghiên làm, có thể tưởng tượng mức độ thất vọng và tức giận của Lâm Tư Nhiên.
Khiến cho Lâm Tư Nhiên không thể tưởng được chính là, sau khi cô ấy nói ra chuyện này, Ngô Nghiên còn cảm thấy ủy khuất.
Lúc này, bạn cùng bàn còn nhìn về phía Lâm Tư Nhiên: "Lâm Tư Nhiên, cậu cũng bớt nói hai câu đi..."
Bởi vì Ngô Nghiên biểu hiện, những người trong lớp có khả năng đều cảm thấy Lâm Tư Nhiên đang vô cớ gây rối.
"Cậu muốn so đo đúng không, được thôi," Lâm Tư Nhiên lấy di động trong tay Hạ Phi, đến cả cười cũng không muốn cười, cũng chẳng giải thích gì, chỉ click mở video ném tới tay Ngô Nghiên, nhẹ giọng mở miệng: "Các cậu nhìn xem."