Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 46: Gặp mặt



Giờ nghỉ trưa, trong công ty của Dương Châm có khu vực nghỉ ngơi và ăn uống, có không ít người gọi cơm hộp ăn ở đó, ăn xong thì ngồi đó chơi điện thoại hoặc nghỉ ngơi.

Đôi mắt Dương Châm đỏ hồng vì khóc, trên mặt trang điểm cũng bị lem đi. Hiện tại, không thích hợp gặp Lục Uyển Đình mà cũng không thích hợp đi ra ngoài.

Kỳ Thanh ở trong giới thương nghiệp đã lâu, miệng mồm khéo léo công việc mới thuận buồm xuôi gió, nghe thấy Dương Châm nói vậy. Không cần suy nghĩ mà lập tức khen Dương Châm xinh đẹp.

"Có chỗ nào mà không thể gặp, mặc kệ cậu khóc hay cười, kiểu nào cũng xinh đẹp nha, làm người vừa thấy là tâm động, nhìn thấy là muốn thương yêu."

Phụt, Dương Châm lập tức cười, đem khăn giấy vứt vào sọt rác "Cậu đừng tưởng nói đôi câu như vậy, mình sẽ làm hoà với cậu."

Trong văn phòng có bồn rửa mặt riêng, Dương Châm mở vòi nước, cầm lấy một cái dây búi tóc lên, rồi mới rửa mặt.

Tiếng nước ào ào chảy vào bồn rửa mặt làm bằng sứ màu trắng, trên đó còn có mấy bọt nước nhỏ, nước rơi xuống bồn rửa mặt có không ít nước văng lên quần áo của Dương Châm, Kỳ Thanh đứng phía sau kiên nhẫn chờ cô tẩy trang xong lại trang điểm lại.

"Cậu với Lục Uyển Đình sao lại kết hôn?" Dương Châm thông qua cái kính nhìn người ở phía sau. Lúc cô hỏi vấn đề này, tâm giống như có ngàn cây kim đâm vào, vừa xót xa vừa đau.

Từ đại học đến bây giờ, Kỳ Thanh vẫn luôn yêu thầm Lục Uyển Đình. Chỉ dám yêu thầm mà thôi, không có bất cứ giao tiếp nào, như thế nào lại đột nhiên kết hôn?

"Là Lục Uyển Đình muốn kết hôn với mình." Trên gương mặt Kỳ Thanh có chút mệt mỏi, cô ngồi xuống sofa, rồi đem sự tình phát sinh ngày đó nói cho Dương Châm nghe.

Dương Châm một bên tô son, vì muốn làm cho mình trông có tinh thần, nên cô đã phối son màu cam cùng với màu đỏ của dưa hấu, mím môi để son đều trên môi.

"Cô ta cũng thích cậu?" Dương Châm xoay người nhìn Kỳ Thanh, sau khi trang điểm lại thì thần thái đã trở lại là đại thiết kế Dương Dương rồi.

"Không thích." Nhìn thấy nụ cười của Kỳ Thanh tắt đi, trong đầu Dương Châm chỉ luẩn quẩn không nói được gì "Chỉ là thời cơ thích hợp, bọn mình mới kết hôn."

Ngày đó, mặc kệ là ai tìm Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình cũng đều sẽ kết hôn cùng với người ta.

Dương Châm thả tóc xuống, mái tóc màu nâu dài hơi uốn lượn xả lên vai, ngẩng ngẩng đầu, giống như một con gà trống tràn đầy ý chí chiến đấu, nhìn giống như đang muốn đi tìm người đánh nhau.

Nhìn gần thì có thể thấy được đôi mắt hơi sưng, cho dù có trang điểm cũng không che hết được.

"Cô ta không thích cậu mà cậu còn cùng cô ta kết hôn?" Dương Châm từ trên cao nhìn xuống Kỳ Thanh đang ngồi trước mặt cô, trong lòng cô biết, tình yêu chính là như vậy, vì người mình yêu cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ can tâm tình nguyện mà vui vẻ.

Cơ hội tốt như vậy ở trước mặt Kỳ Thanh, cô sẽ không bao giờ bỏ qua.

"Mình không thể nghĩ đến cảnh chị ấy cùng người khác kết hôn." Nhớ đến phó tổng Cận tập đoàn Thêm Phong, Kỳ Thanh vẫn cảm thấy sợ, nếu cô không đi tìm Lục Uyển Đình, có phải giờ này người kết hôn với Lục Uyển Đình chính là Cận Phong hay không "Huống chi, lúc cùng chị ấy kết hôn, chị ấy không biết mình thích chị ấy, cho rằng mình vì công ty thôi."

Nếu đặt vào tình huống của nhau thì chuyện này là công bằng, ai cũng đều không thích ai.

Kỳ Thanh đứng dậy "Đã một giờ rồi, chúng ta có thể đi ăn trưa chưa?"

Cũng đã qua hơn một tiếng rồi, đồ ăn lúc nảy cô cùng Lục Uyển Đình ăn cũng đã tiêu hoá không ít.

Dương Châm hơi nhíu mày, trong mắt lại toát ra khổ sở, cô lẵng lặng nhìn Kỳ Thanh, muốn từ trong đôi mắt cô nhìn xem thử cuối cùng trong lòng Kỳ Thanh nghĩ gì "Từ khi cậu vào đến đây, cậu cũng không hỏi mình tại sao kéo đen cậu. Vì sao lại không hỏi sao lại không tin cậu với Lục Uyển Đình kết hôn?"

Cô cao ngạo mà tới gần Kỳ Thanh, cô bây giờ với cái người lúc nảy khóc như hai người khác nhau.

Có việc số việc có thể thẳng thắn với nhau, một đi đã nói thì mối quan hệ này có thể không được như trước. Trong lòng Kỳ Thanh cũng có suy nghĩ của mình, tình cảm của Dương Châm và tình cảm của Kỳ Thanh dành cho đối phương có điểm không giống nhau.

Đại học đến giờ, Dương Châm vẫn luôn biết cô thích Lục Uyển Đình, cho rằng giữa hai người như hai đường thẳng song song sẽ không có điểm giao nhau, sẽ không có kết quả cho nên cứ che giấu như vậy.

"Cậu muốn nói cho mình biết sao?" Kỳ Thanh cong khoé môi, cố tỏ ra tự nhiên.

Điều lo sợ của Dương Châm chính là Kỳ Thanh sẽ kết hôn với người khác nhưng bây giờ kết cục đã định, cô lại thổ lộ sẽ làm cho mối quan hệ của hai người bị kéo xa ra.

Dương Châm nhướng mày cười nhạt, giơ tay véo mặt Kỳ Thanh "Mình chính là tức giận, cậu yêu thầm Lục Uyển Đình lâu như vậy rồi, đột nhiên lại ở cạnh cô ta. Mà mình thì sao, bạn gái thì thay đổi hết người này đến người khác, nhưng vẫn không thể tìm được một người có thể kết hôn."

Cô sợ những lời nói này của cô không đủ để giải thích lại nói thêm "Mình còn nghĩ tới, chờ Lục Uyển Đình kết hôn còn cậu thì thất tình, mình sẽ tìm cái ngày lành cầu hôn cậu. Hai chúng ta gốc rễ đã hiểu cặn kẽ, kết hôn với nhau chắc chắn ba mẹ sẽ rất yên tâm."

"Hoá ra cậu để mình làm lốp xe dự phòng a!" Kỳ Thanh đánh nhẹ lên tay Dương Châm.

"Có chỗ nào làm lốp xe dự phòng a." Dương Châm cười ôm lấy eo Kỳ Thanh "Là đối tượng kết hôn số 1."

Vừa dứt lời, cửa bị mở ra, có một người phụ nữ nổi giận đùng đùng đi vào, Kỳ Thanh đẩy Dương Châm ra, nhìn thấy người phụ nữ kia. Trong lòng khẩn trương, sẽ không có tình huống cẩu huyết bị bạn gái bắt gặp đi?

Trợ lý sợ hãi đứng ở cửa xin lỗi "Xin lỗi thiết kế Dương, Trương tiểu thư đột ngột xông vào, tôi không ngăn lại kịp."

Dương Châm gật đầu, nhìn trợ lý ý bảo cô đi ra ngoài.

Đối với khách hàng, Dương Châm luôn vẽ lên mặt mình gương mặt tươi cười, "Trương tiểu thư, hiện tại là giờ nghỉ trưa, tôi không muốn tiếp khách."

Liếc mắt nhìn Kỳ Thanh, nhìn thấy Kỳ Thanh khẩn trương, trong lòng có chút buồn cười, nhất định nghĩ rằng người này là bạn gái cô rồi.

Trương Tiêu Mộc tức giận "Không có thời gian thiết kế, nhưng có thời gian cùng bạn gái ve vãn yêu đương, công ty các người nhà thiết kế đều như vậy sao?"

Dương Châm vẫn cười nói "Trương tiểu thư, tôi có thời gian thiết kế hay không do tôi quyết định, còn những thiết kế khác thì cô nên đi hỏi họ đi."

"Thiết kế của tôi phải là cô vẽ." Trương Tiêu Mộc vênh mặt hất hàm, thái độ ngạo mạn mà nhìn Dương Châm.

"Xin lỗi, tôi muốn đi ăn cơm, không có thời gian tiếp cô." Dương Châm trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, đến cửa là tư thế mời "Đi thong thả không tiễn."

Trương tiểu thư tức giận đẩy cửa mà đi ra, bị Dương Châm chọc tức rồi.

"Này không phải bạn gái cậu mà là khách hàng à?" Xuyên qua cái cửa đang mở, Kỳ Thanh thấy Trương tiểu thư mang theo sự tức giận hừng hực mà đi ra "Cậu đối với khách hàng như vậy sao?"

Người khác tiếp đón khách hàng là tươi cười đón chào, còn người này thì ngược lại tươi cười đuổi khách đi.

"Cô ta còn chưa thanh toán, đơn mình không tiếp, cũng đâu gọi là khách hàng." Dương Châm xách túi lên dắt lấy tay Kỳ Thanh "Đi thôi, xuống dưới tầng ăn đi."

Kỳ Thanh rút tay lại, Dương Châm nhăn mày "Sao vậy? Kết hôn rồi tay còn không cho mình nắm?"

"Đồng nghiệp của cậu sẽ hiểu lầm." Cô không muốn có mấy tin đồng vớ vẩn.

"Hiểu lầm thì hiểu lầm, mình rất cao hứng." Dương Châm vẫn duỗi tay nắm lấy tay Kỳ Thanh, bỗng nhiên có một luồng khí lạnh truyền đến.

Ngoài cửa, một gương mặt lạnh lẽo lạnh lùng từng bước từng bước đi đến bên cạnh các cô.

Là Lục Uyển Đình.

Cô không yên lòng Kỳ Thanh cho nên vẫn lại đây.

Biết được Kỳ Thanh còn ở trong văn phòng Dương Châm, Lục Uyển Đình đứng ở ngoài hành lang chờ cô. Đang chờ thì phía sau truyền đến một giọng nói hùng hùng hổ hổ, lại thấy người phụ nữ này vừa đi vào lại đi ra liền.

Nghe được từ ôm ôm ấp ấp linh ta linh tinh, Lục Uyển Đình vốn dĩ không yên tâm hai người đó ở riêng với nhau. Hiện tại không thể đứng ở ngoài chờ nữa, lập tức đi vào bên trong.

Nhìn thấy có người lại đến tìm Thiết Kế Dương, trợ lý chạy nhanh qua ngăn lại "Xin chào ngài, xin hỏi Ngài đến tìm thiết kế Dương sao? Hiện tại, cô ấy đang có khách, không tiện gặp người khác."

Lục Uyển Đình liếc nhìn cô nàng một cái, sau lưng trợ lý liền cảm thấy lạnh, theo bản năng tránh đường.

Kỳ Thanh và Dương Châm sánh vai đứng ở trong văn phòng, Kỳ Thanh thấy cô đến, cầm lòng không được mà cười, rút tay ra khỏi tay Dương Châm nhanh chân đi qua chỗ cô "Sao chị lại đến đây?"

Trợ lý thấy là bạn bè của Kỳ tiểu thư vì vậy yên tâm mà rút lui.

"Qua đây có chút việc." Ánh mắt lướt qua Kỳ Thanh mắt nhìn người đối diện mình, mang theo địch ý mà nhìn Dương Châm, Lục Uyển Đình cúi người tới gần Kỳ Thanh "Tôi mới thấy, hai người nắm tay, em có phải nên giải thích một chút không?"

Trong lòng Kỳ Thanh có gì đó rơi xuống, ngước mắt nhìn Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình sao lại giống như chính cung đi bắt gian hai kẻ nɠɵạı ŧìиɦ vậy?

Cô làm gì có nɠɵạı ŧìиɦ cũng không lén đi gặp a! Cô tới gặp Dương Châm, Lục Uyển Đình biết mà.

"Bọn em chơi với nhau từ nhỏ, cô ấy có thói quen dắt tau dẫn đường cho em." Kỳ Thanh nhanh chóng giải thích.

Lục Uyển Đình híp đôi mắt lại "Cô ấy có thói quen dắt tay dẫn đường cho em?"

Kỳ Thanh nhẹ nhàng ừ một tiếng, thấy được ánh mắt sâu xa của Lục Uyển Đình nhìn mình, Kỳ Thanh nháy mắt hiểu được "Về sau không nắm nữa, chỉ nắm tay chị."

Nơi làm việc không thích hợp để nói chuyện riêng, nhân viên xung quanh đang dựng cả lỗ tai hướng về phía các cô để hóng hớt, Kỳ Thanh nhanh chóng lôi Lục Uyển Đình vào trong phòng làm việc của Dương Châm.

Đóng cửa lại, không khí trong phòng có chút không thích hợp.

"A Châm, mình giới thiệu một chút, đây là phu nhân của mình, Lục Uyển Đình." Kỳ Thanh nhanh chóng giới thiệu hai người với nhau, giới thiệu Lục Uyển Đình xong lại quay sang giới thiệu Dương Châm "Đây là bạn thanh mai trúc mã của em, Dương Châm."

Lục Uyển Đình mỉm cười "Tôi biết."

Dương Châm cũng không cam lòng yếu thế, duỗi tay muốn bắt tay chào hỏi "Lục tổng."

Hai người bắt tay nhau, Dương Châm nói một câu như cung tên bắn vào mục tiêu "Tôi biết hai người vì cái gì mà kết hôn với nhau."

"Phải không?" Lục Uyên Đình đã quên lý do hai người kết hôn, lời Dương Châm vừa nói giống như đang nhắc nhở cô, cô nghĩ lại những lời Kỳ Thanh đã từng nói với cô, Lục Uyển Đình bình tĩnh mà thu hồi tay lại, mắt nhìn mắt Kỳ Thanh, Kỳ Thanh có chút hoảng loạn.

Trong lòng lại bắt đầu đau lòng cho người ta rồi, Lục Uyển Đình cười với Kỳ Thanh, nắm lấy tay cô hỏi "Em khi nào thì đi, tôi đưa em về."

"Em lái xe." Kỳ Thanh vừa nói xong, sắc mặt Lục Uyển Đình đã thay đổi. Kỳ Thanh biết mình nói sai liền sửa lại, môi lại mấp máy lại không biết nên nói như thế nào.

"Thanh Thanh còn muốn mời tôi ăn trưa, Lục tổng ngài bận rộn như vậy, không cầm chậm trễ chuyện của ngài." Việc đuổi khách là chuyện Dương Châm làm như cơm bữa, nói trắng ra muốn đuổi khách như thế nào là đuổi thế đó.

Lục Uyển Đình quay sang nhìn Dương Châm, vừa rồi không nhìn kỹ. Hiện tại để ý mới thấy được đôi mắt Dương Châm còn đỏ, xem lại trên mặt Dương Châm thì mới trang điểm lại.

Trong lòng Lục Uyển Đình tức khắc sóng cuộn biển gầm, Dương Châm đã khóc trước mặt Kỳ Thanh.

Nhớ tới những lời nghe ở ngoài lúc này, Lục Uyển Đình nắm chặt tay Kỳ Thanh, trong lòng bắt đầu rối loạn. Là Kỳ Thanh ôm Dương Châm hay ngược lại?

"Lần đầu tiên chính thức gặp mặt, tôi mời cô ăn trưa." Lục Uyển Đình tỏ ra tự nhiên và hào phóng.

"Lần sau đi, tôi hôm nay có chuyện muốn nói với Thanh Thanh." Mắt quét qua hai cái tay đang nắm lại của hai người, Dương Châm cắn răng.

Bị kẹp giữa bạn thân và phu nhân, Kỳ Thanh thấy khó xử có chút hiểu được cái gì là quan hệ mẹ chồng con dâu.

"Được." Lục Uyển Đình do dự chút, buông tay Kỳ Thanh ra, trong mắt có chút bất đắc dĩ.

Trong tay mất đi độ ấm quen thuộc, rõ ràng nét mặt của Lục Uyển Đình không có thay đổi gì nhưng mà Kỳ Thanh lại thấy Lục Uyển Đình đang chịu uỷ khuất, bị bạn thân cô khi dễ.

Kỳ Thanh đau lòng nắm lại tay Lục Uyển Đình, cô nắm chặt lại rồi nhìn Dương Châm nói "Muốn nói gì thì nhắn cho mình, chúng ta đi ăn đi."

Dương Châm bĩu môi "Mình muốn nói chuyện trực tiếp, không muốn đánh chứ."

"Vậy thì gửi tin nhắn thoại." Kỳ Thanh trước sau vẫn bảo vệ Lục Uyển Đình "Đi thôi, cùng đi ăn trưa, cũng không còn sớm nữa, trễ một tí là thành cơm chiều rồi ."

Dương Châm chỉ có thể đồng ý "Được rồi."

Hai người đi sau Dương Châm, Lục Uyển Đình nghiêng đầu nhìn Kỳ Thanh, nhịn không được mà cười.

Kỳ Thanh che chở cho cô nhìn thật đáng yêu.

Đi đến trước thang máy, Dương Châm ai oán nhìn Kỳ Thanh nhỏ giọng mà oán hận "Cậu thay đổi rồi, không thích mình nữa."

"Như thế nào lại không thích cậu..." Nói một nửa cảm thấy có gì không đúng, Kỳ Thanh lập tức quay sang nhìn Lục Uyển Đình, mặt không có biểu cảm gì mà nhìn các cô.

Nhưng mà bàn tay đang nắm tay cô ngày càng chặt thay cho lời nói. Em nói vậy, tôi không cao hứng.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.