Phu Nhân Giả

Chương 85



Xe ngựa đi rất chậm, Nghiêm Thù Lân nói Nghiêm phủ có người trông nom nên chúng tôi có thể dạo chơi bên ngoài rồi về. Lần trước được Khương Nhược Châu dẫn bỏ trốn, vì nơm nớp lo sợ nên chưa kịp ngắm cảnh đẹp trên đường, cũng chẳng có cơ hội được ăn ngon.

Chủ quán bưng ra rượu đào mới ủ, rượu nhẹ chứ không cay, uống xong vị ngọt đọng lại trên lưỡi, nhắm với thịt rất hợp. Tôi uống hai chén, mặt hơi nóng lên, không nhịn được cười, ăn bánh Khương Nhược Châu đưa cho rồi chống má ợ rượu, ngây ngô cười nói: "Ta tu được phúc gì đây...... Có rượu thịt ngon ăn mãi không hết, còn có hai vị đại nhân bảo vệ nữa......"

Nói xong men say bốc lên, tôi tựa đầu vào cánh tay, nhắm mắt hát ngâm nga.

Cũng chẳng biết tôi nghe bài hát này ở đâu, giai điệu khiến lòng người lâng lâng, kiếp trước mỗi khi vui thì tôi lại hát.

"Tiểu Doãn, kiếp trước ngươi chịu khổ nhiều quá." Giọng Khương Nhược Châu như vọng lại từ xa nên nghe không rõ lắm, "Việc đã qua không thể ngăn cản, việc sắp tới có thể còn kịp, kiếp này chúng ta sẽ cho ngươi sống sung sướng."

Tôi cười với hắn, bên tai lại vang lên giọng Nghiêm Thù Lân: "Hoàn Từ, ngươi say rồi."

"Ta chưa say......" Tôi ợ rượu, bưng chén lên để bọn họ rót thêm rượu rồi nói to, "Trang, trang chủ, đa tạ ngươi mời ta ăn uống......"

"Ta là phu quân ngươi mà," Nghiêm Thù Lân ôm thân hình lảo đảo của tôi vào lòng rồi nói, "Phải tốt với ngươi chứ."

Lâu lắm rồi tôi mới nằm mơ.

Trong mơ Nghiêm trang hết sức tiêu điều, lá trúc vàng úa phủ kín đường đá, giẫm lên nghe lạo xạo. Tôi đi mấy bước, thấy cạnh bàn đá có người ngồi, nghển cổ nhìn một lát, sau khi thấy rõ đó là Nghiêm Thù Lân thì yên tâm đi tới.

Hắn là Nghiêm Thù Lân nhưng lại không giống trong ấn tượng của tôi lắm, râu ria xồm xoàm, tóc dài xõa tung sau lưng, chẳng biết bao lâu rồi chưa chải.

Dưới gầm bàn đá có mấy vò rượu đã uống hết, tôi lách qua vò rượu bể nát và mặt đất đầy rượu, vừa đến gần đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc gay mũi.

Hình như Nghiêm Thù Lân đã say. Hắn nhắm nghiền mắt, ủ rũ vùi mặt vào cánh tay, may mà đưa tay dưới mũi thấy hắn còn thở, nếu không tôi đã tưởng hắn uống say đến chết.

Tôi chắp tay sau lưng rồi cúi người nhìn hắn một lát, nghĩ trước kia gặp nhau trong mơ, hắn luôn trịch thượng hung dữ với tôi, rất hiếm khi thấy hắn chán nản như vậy.

Tôi nhéo cái mũi đầy mồ hôi của hắn rồi nói: "Uống say thế này có người đến ám sát cũng không biết đâu......"

Lông mi hắn nhúc nhích, mở ra đôi mắt vằn vện tia máu, đờ đẫn ngẩng đầu lên nói: "Hoàn Từ?"

"Nghiêm trang chủ, cuối cùng ngươi cũng hết hung dữ với ta trong mơ rồi." Tôi ngồi xuống cạnh hắn trên ghế đá, cầm chén rượu của hắn ngửi ngửi rồi cẩn thận nhấp một ngụm, kết quả bị sặc chảy nước mắt.

Môi Nghiêm Thù Lân trắng bệch. Hắn mở to mắt, cứ thế kinh ngạc nhìn tôi thật lâu, khóa định tình cầm trong tay rơi xuống đất cũng không buồn nhặt lên.

Một lát sau, hắn mới mở miệng: "Ta muốn ngươi ở bên ta."

Tôi trả chén rượu cho hắn rồi nói: "Ta sẽ ở bên ngươi mà."

Gả gà theo gà gả chó theo chó, tôi đã gả cho hắn thì đương nhiên phải ở cạnh hắn rồi.

"Không, ngươi sẽ đi rất nhanh......" Hắn nắm lấy cánh tay tôi trên bàn đá rồi bi thương nhìn tôi hỏi, "Hoàn Từ, ngươi muốn đi đâu?"

"Ta?" Tôi nói, "Ta sẽ ở lại Nghiêm trang làm phu nhân."

Trong mơ Nghiêm Thù Lân không hề hung dữ, thế là tôi đánh bạo đưa tay xoa nhẹ râu cằm lởm chởm của hắn rồi cười nói: "Nghiêm Thù Lân, sao ngươi lại biến mình ra bộ dạng này vậy? Nhìn chẳng anh minh thần vũ chút nào."

Hắn không nói gì mà chỉ nhìn tôi.

Tôi ôm chầm lấy hắn: "Ngươi nói thì phải giữ lời đấy, không được ức hiếp ta nữa, ngươi đã là phu quân ta thì phải tốt với ta chứ."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.