- Bạch Nhất Phong... Anh biết không em đã phải lòng một chàng trai từ năm em mười hai tuổi. Anh ấy là người rất tốt bụng, rất đẹp trai, rất yêu thương chăm sóc em. Lý do em phải lòng anh ấy không phải vì anh ấy tốt bụng, đẹp trai, chăm sóc, yêu thương em mà em thích anh ấy từ lần đầu tiên em gặp anh ấy. Khi đó em bị ngã xuống hồ, em là người rất sợ nước vì thế lên không biết bơi lúc đó em tưởng chừng là mình sẽ chết ở đó nhưng bỗng nhiên anh ấy xuất hiện và cứu em lên, kể từ giờ phút đó em đã phải lòng anh ấy. Sau này khi em gặp anh ấy ở nhà mình, em biết anh ấy tên Bạch Nhất Phong. Kể từ khi quen biết nhau em với anh ấy rất thân thiết và rất hay tự ý ra ngoài chơi. Có một lần em và anh ấy đi chơi, em vô tình chạy nhảy khiến bản thân rơi xuống vách núi khi đó anh ấy hoảng loạn đi tìm em, khi tìm thấy em anh ấy nhìn thấy trên người em đầy vết thương, có những vết thương rất lớn, anh ấy nói với em “ vết thương lớn như vậy có khả năng để lại sẹo” em nghe anh ấy vậy thì khóc rống lên nói để lại sẹo thì sau này em xấu xí ai sẽ lấy em chứ rồi em đổ tất cả lỗi lầm lên người anh ấy. Anh ấy vội vàng an úi em rồi nói sau này không ai lấy em anh ấy sẽ lấy em. Nhưng rồi sau khi lớn lên anh ấy dần thay đổi, có lẽ anh ấy đã quên lời hứa năm xưa rồi. Anh ấy có bận gái, hai người họ rất yêu thương nhau nhưng rồi bỗng một ngày cô gái đó biến mất khiến anh ấy rất suy sụp. Anh ấy từ một người không biết hút thuốc đã trở thành biết hút thuốc có ngày anh ấy hút hết hai bao dù em có khuyên thế nào cũng không được. Rồi anh ấy từ một người rất ghét những kẻ nghiện rượu đã trở thành một con ma men. Có một lần anh ấy uống rất say và nhận nhầm em là người con gái anh ấy yêu, anh ấy ôm em rất chặt và hỏi em lý do rời đi, anh ấy cầu xin em đừng rời đi rồi nói yêu em. Nhưng em biết anh là đang nói cô ấy không phải em. Sau đó anh ấy ôm em ngủ đến sáng dậy anh ấy nói với em “ Tại sao em lại ở đây, từ giờ rm đừng đến gặp anh nữa, mau về đi, anh không muốn nhìn thấy em” lời nói khi đó của anh ấy nhue đâm đầu vào tim em một nhát dao. Em đứng dậy bỏ về nhưng khi bước ra khỏi cửa em đã dừng lại nhìn anh ấy rồi đi tiếp ra ngoài. Khi về nhà em có viết một bức thư tình cho anh ấy, đến khi em gặp anh ấy em lại không dám đưa bức thư đó ra em chỉ nói với anh ấy lên làm những việc anh ấy lên làm trước khi quá muộn. Rồi bỏ về. Sau đó anh ấy lấy lại phong độ của trước kia nhưng lại lạnh lùng hơn trước kia nhiều. Anh ấy luôn cô đơn một mình có những lúc em rất muốn bước đến bên cạnh anh ấy nhưng em sợ bước đến cạnh anh rồi anh ấy sẽ tránh né em và ngay cả cơ hội nhìn từ xa cũng không còn. Em ngắm nhìn anh ấy từ xa 5 năm và đến khi em có thể bước đến bên cạnh anh ấy rồi thì cô gái anh ấy yêu trở về. Có lẽ em lên trả lại vị trí bên cạnh anh cho cô ấy rồi. Tạm biệt anh! Bạch Nhất Phong, em yêu anh.
- Tuyết Linh...
Bạch Nhất Phong đang định đi đến chỗ Đường Tuyết Linh thì cô lùi lại né tránh anh, sau đó cô kéo vali đi đến trước mặt Mạc Phỉ .
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Hôm Nay, Vợ Chồng Cậu Ba Bỏ Nhau Chưa? 2. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé! 3. Gặp Em Đúng Lúc 4. Cô Vợ Hờ Của Cố Tổng =====================================
- Đường tiểu thư...
- Giúp tôi chăm sóc anh ấy và...tôi chúc hai người hạnh phúc.
Cô nói xong bước thật nhanh ra ngoài vì cô sợ nếu cô ở lại thêm một chút nữa cô sẽ không lỡ rời xa nơi này, sẽ không lỡ rời xa anh. Cô không thể làm như vậy được, cô không muốn để anh khó xử khi ở bên cô, không muốn anh buồn vì không được ở bên người anh yêu, cô muốn thấy anh cười, muốn thấy anh hạnh phúc vì vậy cô ra đi là lựa chọn tốt nhất cho tất cả.
“ Bạch Nhất Phong, tạm biệt anh- thanh xuân đẹp nhất cuộc đời em!”