Mai Hiểu Thần ở đầu kia rất khó hiểu, thằng chết tiệt nào vậy? Gọi nói một câu rồi dập máy, không nói gì chỉ nói em gái? Lộng Ảnh? Có thai? Một loạt câu hỏi hiện lên, hôm nay không phải ¼ mà, thằng nào chơi ác thế? Cẩn thận suy nghĩ, Mai Hiểu Thần nghĩ đến tính cách đáng ghét của em gái thầm nói không chừng là thật. Có khi thằng nào bị em gái mình hại nên gọi điện tới báo thù thì sao?
Mai Hiểu Thần vốn định không quản nhưng suy nghĩ một chút vẫn gọi điện cho Mai Lộng Ảnh. Không lâu sau bên kia bắt máy, Mai Hiểu Thần tức giận nói: - Tiểu Ảnh, em làm gì vậy hả? Chơi gì không chơi mà lại chọc thằng nào điên lên, nó gọi đến cho anh bảo em có thai. Nói cho anh biết thằng đó là anh, anh chặt đứt ….
Mai Hiểu Thần chưa kịp nói chữ “chân nó” ra vì Mai Lộng Ảnh ở đầu kia đã đầu đáng thương nói. - Anh, hắn không nói sai, em đang ở trước mặt hắn đây, nhìn hắn thân thiết với người phụ nữ khác. Mai Lộng Ảnh nói xong câu này rồi dập máy ngay. Mai Hiểu Thần đứng đó chỉ có thể choáng váng.
Mai Lộng Ảnh dập máy rồi cười ha hả với Vương Quốc Hoa và Lưu Linh. Vương Quốc Hoa nếu như không phải biết cô thường hay chơi đến phát điên thì đúng là nghĩ cô điên rồi.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng nhìn Lưu Linh, sau đó lại nhìn Mai Lộng Ảnh, cuối cùng cười khổ nói: - Chơi thế có vui không?
Mai Lộng Ảnh gật đầu, Vương Quốc Hoa lại nói: - Còn chơi nữa không? Mai Lộng Ảnh lại gật đầu. Giờ phút này Vương Quốc Hoa đột nhiên nhớ đến một chuyện. Kiếp trước hay kiếp này tính cách của Mai Lộng Ảnh chỉ thích trêu chọc người chứ thật ra mà nói Mai Lộng Ảnh không làm chuyện gì trời đất căm phẫn, chỉ là do mình tự chuốc lấy mà thôi. Kiếp trước Mai Lộng Ảnh và Mai Lộng Ảnh kiếp này khác nhau chỉ ở người trước giấu bản tính, người sau còn chưa biết cách che giấu. Về phần Vương Quốc Hoa trước đây cũng là bị Mai Lộng Ảnh ảnh hưởng.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Vương Quốc Hoa đột nhiên thấy Mai Lộng Ảnh rất đáng thương. Cuộc sống của cô nhìn như tự tại thực ra trong lòng rất mê man, sống không có mục tiêu. Vương Quốc Hoa nhớ Mai Lộng Ảnh đặc biệt thích trồng cây.
- Hai người nói gì thế? Lưu Linh không hiểu vì chuyện quá kỳ lạ.
- Không có gì. Vương Quốc Hoa cười cười với Lưu Linh sau đó chỉ vào Mai Lộng Ảnh: - Cô bé này không bình thường, chúng ta không cần để ý.
- Bụng của cô ta? Lưu Linh chỉ vào Mai Lộng Ảnh, Vương Quốc Hoa cười khổ nói: - Tôi dám cam đoan cô ấy vẫn còn trinh.
- Vậy sao? Lưu Linh càng khó hiểu. Mai Lộng Ảnh ôm bụng cười sau đó kéo tay Lưu Linh nói: - Đàn ông không phải thứ tốt, đi theo tôi.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng nói với Mai Lộng Ảnh: - Cần gì phải khổ như vậy, tôi và cô coi như người xa lạ, coi như tôi xin lỗi cô là được chứ gì?
Mai Lộng Ảnh lúc này mới cười nói với hắn. - Anh chịu nhún là tốt, bản tiểu thư là người rộng lượng không chấp anh. Chẳng qua tôi bây giờ đang rất chán, cho bạn gái của anh đi theo tôi đi.
- Đi theo cô? Tôi sợ cô ấy bị cô lừa bán còn đếm tiền thay cô. Vương Quốc Hoa nói thầm trong lòng nhưng ngoài miệng không nói. Với tính cách của Lưu Linh thì sao phải đối thủ của Mai Lộng Ảnh, vài câu là bị đối phương lừa không biết phương hướng.
- Tôi tại sao phải đi theo cô? Tôi vừa đến, hơn nữa tôi tạm thời không phải bạn gái của hắn. Còn có giữa hai người là có chuyện gì, nói rõ ra xem? Lưu Linh đỏ mặt nói. Từ “bạn gái” đúng là làm cô khá vui.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói với Mai Lộng Ảnh: - Xe của cô đâu, lái tới đây. Tôi về xin phép, còn lại ra nói. Nói xong Vương Quốc Hoa quay đầu đi vào để hai cô gái tự đối mặt nói chuyện với nhau.
Vương Quốc Hoa tiến vào, Mai Lộng Ảnh bất đắc dĩ chu miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì. Không lâu sau cô lái một xe Toyota chạy tới dừng ven đường nói với Lưu Linh: - Làm quen một chút, tôi là Mai Lộng Ảnh, không có việc làm, từ Thượng Hải tới.
- Lưu Linh, bạn học đại học của Vương Quốc Hoa. Tôi trước đây chưa từng thấy cô, hai người sao quen nhau?
Mai Lộng Ảnh đảo mắt thật nhanh cuối cùng nói thật. Lưu Linh nghe xong có chút giật mình nói: - Hắn đến nơi đó ư? Còn có cô sao lại đến đó chơi? Chẳng may bị khách say rượu làm loạn thì sao? - Phì. Mai Lộng Ảnh lấy ra một con dao nhỏ xoay xoay trong tay. - Thấy không, ai dám linh tinh tôi thiến hắn.
Lưu Linh đột nhiên đưa tay ra, dao đã rơi vào tay cô. - Dao cũng không là gì nếu gặp người giỏi võ, cô căn bản không có cơ hội. Lần này tới lượt Mai Lộng Ảnh mở to mắt nhìn Lưu Linh. - Ồ, đây là chiêu gì vậy? Dạy tôi, tôi muốn học.
Vương Quốc Hoa vào xin phép rất dễ, giáo sư có ấn tượng tốt đối với hắn, chẳng qua trên đường Vương Quốc Hoa hơi hối hận, sao để Lưu Linh một mình ở ngoài? Mai Lộng Ảnh là kẻ điên.
Hắn vội vàng ra ngoài nhưng cảnh thấy lại làm hắn choáng váng. Hai cô đang đứng sát nhau đầy thân thiết. Vương Quốc Hoa càng lo hơn thầm nói Lưu Linh bị Mai Lộng Ảnh bắt rồi. Hắn vào nhìn thấy không phải thế, Mai Lộng Ảnh đang nói: - Dạy tôi đi, tôi rất thông minh cam đoan có thể học.
Lưu Linh lại khinh thường nói: - Cái này phải học từ nhỏ, cô cho rằng chỉ học qua loa sao? Bên chỗ tôi nhiều người tập võ từ nhỏ. Cô lớn như vậy học sẽ rất mệt.
- Không sao, tôi chịu được khổ chỉ cần cô đồng ý dậy. Vương Quốc Hoa muốn ngất vì không biết là việc gì xảy ra. Chẳng qua hắn có thể khẳng định Mai Lộng Ảnh tuy thích gây loạn nhưng chưa đến mức như kiếp trước.
- Hai vị lên xe đi, cô, đưa chìa khóa cho tôi. Vương Quốc Hoa đột nhiên cảm thấy rất nhẹ nhàng. Mai Lộng Ảnh trước đây và bây giờ là hoàn toàn khác nhau. Mai Lộng Ảnh như cô gái ngây ngô, lừa dối cô ta không phải quá đơn giản sao?
Mai Lộng Ảnh có chút bực mình vì bị Vương Quốc Hoa cắt ngang. Cô khinh thường xìn hắn, sau đó thân mật khoác tay Lưu Linh: - Lên xe, tôi nhất định phải học được, cùng lắm tôi theo chị về nhà bái sư.
Ai bắt ai đây? Vương Quốc Hoa có chút buồn cười vì mình trước đó còn lo lắng.
Khách sạn tốt ở tỉnh thành thì Vương Quốc Hoa không biết đến mấy, cuối cùng vẫn do Mai Lộng Ảnh chỉ đường đến khách sạn Hilton. Mai Lộng Ảnh còn nói cô cũng ở đây vừa lúc có thể ở gần Lưu Linh.
Lưu Linh dở khóc dở cười nói. - Tôi đến thăm Vương Quốc Hoa không phải đến chơi với cô.
Mai Lộng Ảnh cười nói: - Giống nhau mà, hai chúng tôi là một mà. Mai Lộng Ảnh xen vào như vậy thật ra lại làm Vương Quốc Hoa thấy dễ dàng, không cần lập tức một mình đối mặt với Lưu Linh. Lưu Linh có thể một mình tìm tới, Vương Quốc Hoa tin cô đã hạ quyết tâm. Nhưng Vương Quốc Hoa vẫn không chuẩn bị tư tưởng, thậm chí Mai Lộng Ảnh và Lưu Linh ở cạnh nhau, Vương Quốc Hoa còn có thể lặng lẽ so sánh. Vương Quốc Hoa đột nhiên phát hiện Mai Lộng Ảnh không ngờ có vị trí nhất định trong lòng mình.
Mở cửa phòng, Mai Lộng Ảnh không có ý rời đi mà vẫn quấn lấy Lưu Linh nói chuyện. Lưu Linh không ngừng nháy mắt với Vương Quốc Hoa nhưng hắn ra vẻ không thấy. Cuối cùng Lưu Linh nói với Mai Lộng Ảnh: - Cô muốn học thì lát đi về với tôi, tôi giới thiệu một sư phụ cho cô.
Mai Lộng Ảnh nói: - Không, tôi muốn học của chị. Lưu Linh không còn gì để nói. - Được, tôi làm việc ở Thượng Hải, lát cô đi về cùng tôi. Bây giờ tôi muốn nghỉ, đi đường mệt.
- Lừa người ta à, chị muốn thân thiết với hắn, nghĩ tôi không biết à? Mai Lộng Ảnh nói xong đi ra, trước khi đi còn trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa.
Trong phòng chỉ có hai người, Lưu Linh có chút lo lắng nhìn Vương Quốc Hoa. - Anh hình như không được vui khi thấy tôi?
- Không có gì, chỉ là bị cô ta làm choáng váng, hai người nói gì vậy? Vương Quốc Hoa đi vòng, Lưu Linh không đề phòng nên che miệng cười nói: - Cô ta nói anh đến chỗ kia chơi, cũng may anh không mang phụ nữ đi về, nếu không tôi đi luôn.
- Bạn mời khách, tôi đi để mở mang kiến thức. Vương Quốc Hoa cười giải thích.
- Tôi biết, đúng, tặng anh một thứ. Lưu Linh lấy một chiếc hộp bọc rất đẹp trong túi đưa tới: - Sinh nhật vui vẻ.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra, đã lâu hắn không nghĩ đến sinh nhật. Lưu Linh thì ra đến là vì việc này.
Vương Quốc Hoa đột nhiên thấy rất ấm áp, cảm giác được người nhớ thực ra rất tốt. - Cảm ơn, tôi có thể mở ra xem một chút không?
- Có thể. Lưu Linh cười cười nhìn tới với ánh mắt đầy mong chờ. Vương Quốc Hoa mở ra xem, là thắt lưng.
- Rất được, tôi vừa lúc cần dùng. Tôi đi thay. Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đi vào wc, đứng trước gương nhìn mặt mình hơi đỏ lên. Vương Quốc Hoa cảm thấy mình đã bị Lưu Linh làm cảm động.