Hai người sóng vai đi một lát đột nhiên Sở Sở dừng lại nhìn thẳng vào mắt Vương Quốc Hoa: - Trước khi đi tôi nghĩ chúng ta có thể thử qua lại không? Cái này, xin lỗi, tôi không có kinh nghiệm, không làm ông sợ chứ?
Vương Quốc Hoa có thể khẳng định nếu như lúc còn ở trường mà Sở Sở chỉ nói một câu như vậy sẽ làm nam sinh toàn trường nhiệt tình lao tới báo danh, thậm chí ngoài trường nghe tiếng cũng sẽ tràn đến.
- Tôi không biết nên trả lời như thế nào. Vương Quốc Hoa quả thật rất khó đáp lại. Ngay cả Lưu Linh thì dây thần kinh tình cảm của hắn vẫn chưa có xúc động.
- Tôi đoán Lưu Linh có phải nói lời này trước không? Sau đó ông đáp ứng nên bây giờ ông khó xử? Sở Sở nháy nháy hàng mi thật dài, miệng nở nụ cười như chuyện này cô đã đoán trước.
- Đúng, cũng không đúng. Vương Quốc Hoa cười khổ nói. Sở Sở hỏi: - Vậy là cái gì?
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng nhìn về phía xa xa. - Lưu Linh có nói nhưng vấn đề là tôi chưa bao giờ có suy nghĩ này. Tôi biết nói như vậy nghe khá giả dối nhưng đây là câu nói thật.
- Tôi tin ông, nhưng tôi muốn biết vì cái gì mà ông cứ luôn cố giữ khoảng cách với chúng tôi? Sở Sở không bị kích thích mấy vì hắn từ chối. Trên thực tế Vương Quốc Hoa cũng thấy Sở Sở là người rất lý trí nên mới nói lời thật với cô.
- Tôi cảm thấy phụ nữ xuất thân như hai cô giống như đám mấy trên trời, nhìn thấy nhưng không bắt được. Vương Quốc Hoa nói vậy nhưng trong đầu lại hiện ra hình bóng người phụ nữ khác. Người phụ nữ đó có thể lúc này đang rên rỉ bên dưới hắn nhưng một giây sau lại trở mặt vô tình với hắn, nói những câu rất khó nghe.
Miệng Sở Sở thoáng cái mở to tròn, ồ một tiếng. Đôi môi không hề đánh son mà vẫn rất gợi cảm, trong đầu Vương Quốc Hoa đột nhiên thấy có chút xấu hổ. Nghĩ tới không? Thật sự không nghĩ tới? Một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy nếu như quỳ gối trước mặt thì cảnh này có thể thỏa mãn tất cả người đàn ông trên đời. Vương Quốc Hoa đột nhiên nghĩ tại sao một vài ngôi sao đầy lời đồn thổi mà cuối cùng vẫn có thể lấy được đại gia giàu. Rất có thể chính là đại gia đó muốn cô ngôi sao này luôn thỏa mãn mình.
- Ông đang suy nghĩ gì mà anh mắt lạ vậy? Sở Sở phát hiện một tiaa không bình thường. Vương Quốc Hoa vội vàng thu lại tâm trạng nói: - Ha ha, không nghĩ gì.
Sở Sở nhíu mày, vẻ mặt như tiên nữ xuống trần. - Ông nói cũng có lý, thế giới này vốn là không công bằng. Không nói nữa, tôi sang nước Mỹ học tài chính, tôi sẽ chủ động liên lạc với ông. Nói thật tôi rất chờ mong tương lai gặp lại rồi hỏi một câu là ông có yêu Lưu Linh không?
Vương Quốc Hoa im lặng một lúc: - Không biết, thật sự không biết.
Sở Sở đưa tay ra: - Như vậy gặp lại, hy vọng thời gian và không gian không làm phai nhạt tình cảm giữa chúng ta. Nếu tôi từ Mỹ về mà vẫn có thể xác định mình thích ông thì tôi sẽ chủ động, dù cho ông và Lưu Linh đã tốt hơn thì tôi cũng không ngại chen vào.
Vương Quốc Hoa …
….
Ngày 10/10, Vương Quốc Hoa xuất hiện trước cổng trường Đảng, cầm giấy nhập học trong tay Vương Quốc Hoa lặng lẽ nhìn tấm biển trường Đảng.
Không muốn làm phiền ai nên Vương Quốc Hoa lựa chọn một mình lên đường. Một người, một túi, một cặp hành lí.
Tiếng còi phía sau vang sát bên cạnh, hắn nhìn lại là chiếc xe Audi màu đen đi sát qua mình. Vương Quốc Hoa nhìn ra tốc độ xe, ít nhất cũng là 40km/h.
Xách cặp đi tới văn phòng, xe Audi cũng dừng ở đây, Vương Quốc Hoa theo bản năng nhìn thoáng qua, tên lái xe nhìn lại với vẻ khinh thường.
Hắn lên lầu tìm được chỗ báo danh, bên trong truyền ra tiếng nói cười vui vẻ. Vương Quốc Hoa gõ cửa không ai đáp lại, lại gõ, người bên trong đầy khó chịu: - Gõ gì mà gõ? Không biết tự mình đi vào sao?
Đẩy cửa tiến vào, bên trong có hai người đàn ông trên 30 đang ngồi với nhau. Thấy Vương Quốc Hoa, một người đàn ông đeo kính ngồi ở trong lạnh lùng nói: - Có việc gì?
- Tôi đến báo danh. Vương Quốc Hoa đưa giấy thông báo ra, người đàn ông bên trong hơi giật mình, trên mặt thoáng cái xuất hiện nụ cười.
- Ồ, cậu chờ chút.
Người đàn ông bên ngoài đứng lên nói với Vương Quốc Hoa: - Từ đâu đến vậy? Cậu còn trẻ thế mà đã là cán bộ cấp huyện, được đó.
- Tôi từ huyện Nam Sơn tới, tôi vẫn là cán bộ cấp phó phòng, chỉ hưởng đãi ngộ cấp trưởng phòng thôi. Vương Quốc Hoa nói vậy, tên kia nhìn hắn với vẻ kỳ lạ. Khóa học này trên nguyên tắc đều là cán bộ cấp huyện trên 30 tuổi mới được tham gia, một phó trưởng phòng có thể vào nói rõ điều gì?
- Tôi tên Tần Đại Lĩnh, từ thị xã Nhạn Giang, cậu tên gì, ngồi đi. Tần Đại Lĩnh trực tiếp đẩy ghế của mình ra cho Vương Quốc Hoa.
- Tần đại ca quá khách khí, tôi là Vương Quốc Hoa.
- Không khách khí… Tần Đại Lĩnh vừa nói vừa nháy mắt với người đàn ông làm thủ tục.
Thủ tục nhập học rất nhanh làm xong, lúc này điện thoại di động của Vương Quốc Hoa vang lên. Hắn lấy máy ra, hai người kia đều nở nụ cười ra vẻ không ngoài suy đoán.
Điện thoại là Du Phi Dương gọi tới. - Đến trường Đảng chưa?
Vương Quốc Hoa cười nói: - Đến rồi, đang làm thủ tục.
Du Phi Dương nói: - Xin lỗi, tôi vốn định về chúc mừng ông nhưng có việc không về được. Vương Quốc Duy mở một cửa hàng ở Thượng Hải chuyên bán sản phẩm điện tử, hắn bảo tôi chúc mừng ông rồi xin lỗi luôn thể.
- Ông và tôi còn cần nói như vậy sao? Vương Quốc Hoa vừa cười vừa nói. Du Phi Dương cũng cười nói: - Được rồi, cứ như vậy đi, có việc.
- Thủ tục làm xong rồi, ký túc xá là tòa nhà màu hồng phía sau, phòng 205.
Vương Quốc Hoa nhận đồ cười nói: - Đại ca gọi là gì vậy? Vất vả rồi.
Người đàn ông bên trong vội vàng gật đầu nói: - Không khách khí, tôi là Vương Dũng.
Tần Đại Lĩnh cười ha hả nói: - Huynh đệ, hai chúng ta cùng phòng, trong phòng còn có hai người nữa, chúng ta đến thu xếp trước. Nói xong y kéo Vương Quốc Hoa xuống lầu. Ra tới cửa Vương Quốc Hoa thấy Vương Dũng bỏ một túi nilon đen vào ngăn tủ phía sau.
Xe Audi còn ở dưới lầu, hai người vừa xuống lái xe đã tươi cười tới đón: - Sếp Tần, tôi đưa ngài.
Tần Đại Lĩnh gật đầu với y: - Xách hành lý lên phòng 205. Vừa nói y đoạt lấy cặp hành lý của Vương Quốc Hoa ném cho lái xe.
- Tần đại ca được đó, đi xe Audi. Vương Quốc Hoa cười nói, Tần Đại Lĩnh cũng khá đắc ý. - Vợ tôi nhiều chuyện cứ bắt tôi đi xe tới đây, xe của bố vợ. Tần Đại Lĩnh không giải thích nhiều, Vương Quốc Hoa cũng không hỏi nhiều, hai người cùng nhau đi trước, lái xe xách hành lý theo sau.
Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhìn, Tần Đại Lĩnh nói: - Đừng để ý tới y, người này vốn thế rồi. Vương Quốc Hoa im lặng không nói.
Trong phòng đã có hai người đang ngồi nói chuyện với nhau. Hai người vừa vào, hai người kia liền đứng lên. Thấy rõ bộ dạng của Vương Quốc Hoa, hai người kia đều giật mình.
Tần Đại Lĩnh cười cười chắp tay chào mấy người kia sau đó nói: - Các vị huynh đệ, trong nửa năm tới chúng ta cùng phòng. Tôi đề nghị mọi người giới thiệu mình trước. Tôi là Tần Đại Lĩnh, phó chủ nhiệm văn phòng quản lý cán bộ - Ban Tổ chức cán bộ thị xã Nhạn Giang. Vừa nói Tần Đại Lĩnh đã giới thiệu mình trước. Sau đó là một người đàn ông mặt trắng không râu giới thiệu mình đến từ tỉnh đoàn, cấp bậc phó huyện tên Dương Bân. Người còn lại đến từ sở Ngoại vụ tỉnh, cấp bậc cũng là phó huyện tên Từ Chấn.
Cuối cùng Vương Quốc Hoa giới thiệu làm ba người kia đều mở to mắt. Phó trưởng phòng phòng tổng hợp huyện ủy Nam Sơn?
Tần Đại Lĩnh nhìn thoáng qua hai vị kia sau đó lớn tiếng nói: - Các vị, tối tôi mời khách, không ai được tranh với tôi.
Từ Chấn nghe xong cười phì một tiếng. - Lão Tần, lời này của anh tôi không thích nghe? Tốt xấu tôi cũng làm ở tỉnh. Anh đây là phá địa bàn biết không? Tối nay do tôi.
Dương Bân cười cười không nói. Vương Quốc Hoa nhân cơ hội dọn đồ đạc mà quan sát mấy vị này. Tần Đại Lĩnh nhìn như phóng khoáng nhưng là người cơ trí. Từ Chấn nhìn như khiêm tốn nhưng lại rất kiêu ngạo, Dương Bân khá khiêm nhường theo Vương Quốc Hoa thấy cũng không thể xem thường y.
Đi đến phòng hội nghị, trên hành lang có hai người đàn ông đang nói chuyện. Tần Đại Lĩnh thấy vậy khẽ nói với mọi người. - Người này là Hạ Ngôn Băng, phó hiệu trưởng trường Đảng, hiệu trưởng trường do trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Lãnh Vũ kiêm nhiệm, bình thường đều do Hạ Ngôn Băng chủ trì, còn lại là Cát Tiến Quân, khóa học này y có cấp bậc cao nhất, có lẽ học xong sẽ lên cấp phó giám đốc.