Phù Diêu

Chương 742: Bí thư Quách đến nhận chức (2)



Phản ứng của Vương Quốc Hoa làm Hạ Sảng có chút khó xử, bây giờ có không ít người đang đi ra, thi thoảng có người chào Vương Quốc Hoa, đó như là không ngừng nhắc Hạ Sảng đang thất lễ.

Vấn đề là Hạ Sảng hoàn toàn không có suy nghĩ này. Y ở mãi trên bộ, đừng nói là cán bộ cấp giám đốc sở mà là cấp phó tỉnh khi gặp Hạ Sảng cũng phải khách khí chào hỏi.

Bây giờ Hạ Sảng cũng là thư ký của bí thư tỉnh ủy cơ mà, còn đi từ Bắc Kinh xuống nữa.

Vương Quốc Hoa chẳng lẽ ấm đầu mà chấp nhặt việc nhỏ này với thư ký của bí thư tỉnh ủy sao? Không phải, vậy tại sao? Đầu tiên là Vương Quốc Hoa có chút khó chịu với sự vô lễ ủa Hạ Sảng, không phát hiện ở đây có nhiều cán bộ cấp giám đốc sở đi qua sao? Anh dù là thư ký của bí thư tỉnh ủy cũng đâu có thích hợp. Thứ hai là Vương Quốc Hoa muốn tạo vài lý do để có thể rời khỏi tỉnh Đông Hải, đây là kế của Lục Vĩnh Hạo, Vương Quốc Hoa cảm thấy chiêu này là mình đã cho bí thư Quách mặt mũi. Còn một điểm đó là có nhiều thư ký, lãnh đạo như thế nào thì thư ký như vậy, Vương Quốc Hoa cũng muốn từ mặt này mà xem Quách Khánh Hạo là người như thế nào.

Một điểm cuối cùng là Vương Quốc Hoa trước đây Hạ Sảng chưa xuất hiện trong mấy lần hắn đánh bài với Quách Khánh Hạo.

Hạ Sảng được Quách Khánh Hạo mang xuống, Vương Quốc Hoa hy vọng từ biểu hiện của Hạ Sảng mà tìm ra đầu mối gì đó.

Hạ Sảng cố gắng khống chế tâm trạng của mình, lý do Vương Quốc Hoa còn quá trẻ. Còn trẻ như vậy mà làm bí thư thị ủy, kiêu ngạo một chút cũng là bí thư. Hơn nữa y biết bí thư Quách khá để ý tới Vương Quốc Hoa.

- Bí thư Quách bảo tôi nói với anh một câu là nếu rảnh thì tối cùng uống trà.

Hạ Sảng nhỏ giọng nói qua ý đồ của mình nhưng vẫn không chủ động đưa tay ra. Vương Quốc Hoa gật đầu nói.

- Tối tôi chờ điện.

Nói xong Vương Quốc Hoa xoay người đi, Hạ Sảng một lần nữa xấu hổ, nói một câu gặp lại khó khăn như vậy sao? Mặc kệ nói như thế nào thì hình ảnh không hòa hợp giữa Vương Quốc Hoa và Hạ Sảng đã bị nhiều người thấy, vậy là đúng ý của Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa vừa đi vừa suy nghĩ xem mục đích của Quách Khánh Hạo. đối phương sao muốn gặp mình sớm như vậy, trưởng ban Diệp vẫn chưa đi cơ mà.

Vương Quốc Hoa rất muốn tìm lý do nhưng nghĩ mãi không ra. Hắn đi được có vài bước lại bị người chặn.

- Bí thư Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa nhận ra người cản đường, vị này là phó trưởng ban thư ký Tạ bên ủy ban tỉnh. Vương Quốc Hoa gặp y một lần trước cửa văn phòng của Lưu Triệu Minh. Nghe nói tên này là thân tín nhiều năm của Lưu Triệu Minh.

- Trưởng ban thư ký Tạ có gì cần chỉ thị?

Vương Quốc Hoa mỉm cười hỏi, cũng chủ động đưa tay. Lão Tạ cũng gần như đồng thời chủ động đưa tay ra, không ai thất lễ với ai.

- Bí thư Quốc Hoa làm quá đẹp. Đồng chí Long Quang đã báo cáo với chủ tịch tỉnh về việc đã có văn bản xác nhận hạng mục điện phân nhôm đầu tư ở thị xã Thiết Châu, đây là làm vẻ vang cho tỉnh Đông Hải chúng ta.

Lão Tạ rất nhiệt tình khen ngợi.

- Quá khen, thành tích đạt được dưới sự lãnh đạo chính xác của tỉnh ủy, ủy ban tỉnh.

Vương Quốc Hoa rất khiêm tốn nói.

- Không có gì quá cả, bí thư Quốc Hoa không cần khiêm tốn. Chuyện sao được tôi biết rõ. Đúng rồi, chủ tịch tỉnh vốn muốn đích thân đến gặp cậu nhưng do lãnh đạo trung ương đang ở tỉnh nên đành phái tôi tới thay mặt một chút.

Đối phương nói thế nhưng Vương Quốc Hoa lại nghĩ khác. Đối phương chỉ là phó trưởng ban thư ký thì thay mặt gì chứ, một phó chủ tịch tỉnh đến còn được, nếu không phải là chánh văn phòng ủy ban tỉnh.

- Cảm ơn chủ tịch tỉnh quan tâm.

Cảnh này cũng có không ít người thấy.

Lúc Hạ Sảng về, Quách Khánh Hạo đang nói chuyện với lãnh đạo trung ương. Ở hiện trường đều là lãnh đạo nên Hạ Sảng không có tư cách bưng trà rót nước, việc này có các mỹ nữ chuyên môn làm. Trưởng ban thư ký tỉnh ủy Tiếu Kính đi ra, Hạ Sảng hiểu ý đi theo.

- trưởng ban thư ký, hắn nói chờ điện.

Tiếu Kính là lãnh đạo trực tiếp của Hạ Sảng, Hạ Sảng tuy đi theo lãnh đạo từ Bắc Kinh xuống nhưng không dám ngông cuồng trước mặt Tiếu Kính. Thư ký có thể đổi bất cứ lúc nào nhưng trưởng ban thư ký không phải nói đổi là đổi được.

- Ừ, vất vả rồi.

Tiếu Kính gật đầu, Hạ Sảng rất tự giác rời đi sang phòng bên ngồi, bên trong có không ít thư ký. Tin tức truyền đi rất nhanh, Hạ Sảng vừa định tìm góc yên ổn ngồi xuống đã có người đến ngồi gần.

- Trưởng phòng Hạ, hút thuốc không?

Người đưa thuốc tới là thư ký Văn Mạn của Tôn Hạc Niên. Hạ Sảng cầm thuốc nói:

- Cảm ơn.

Văn Mạn khách khí châm cho đối phương rồi cười nói:

- Thư ký Hạ biết Bí thư Vương ở thị xã Thiết Châu từ trước à, vừa nãy thấy anh nói chuyện với y?

Hạ Sảng lập tức cảnh giác, y bình tĩnh nói.

- Lần đầu gặp, anh sao lại hỏi việc này?

- Xin đừng hiểu lầm, Vương Quốc Hoa là bí thư thị ủy khó qua lại nhất, nhiều huynh đệ chúng tôi cũng bị hắn làm khó dễ.

Văn Mạn vừa nói thế, bên cạnh có người phối hợp ngay.

- Văn huynh nói đúng, Bí thư Vương còn trẻ nên chúng tôi cũng hơi sợ.

Rất nhanh có người nói tiếp, Vương Quốc Hoa trong mắt đám thư ký này như không có ai nói tốt cả. Chẳng qua cũng có người không nói chuyện, ví dụ như thư ký Tiền của Tiếu Kính. Tên này chẳng những không nói theo mà còn đứng lên nói.

- Tôi vào toilet.

Hạ Sảng cũng đứng lên nói.

- Uống hơi nhiều nước, phải giải quyết đã.

Vào toilet, thư ký Tiền đang ngậm thuốc rửa tay thấy Hạ Sảng cũng vào theo, y nhỏ giọng nói:

- Quá kém.

Hạ Sảng cười cười không nói.

Hạ Sảng không ngốc mà rất thông minh. Chẳng qua nói đi nói lại thì hắn cũng không thích Vương Quốc Hoa, thậm chí còn có chút khó chịu khi thư ký Tiền nói vậy.

Vương Quốc Hoa nói chuyện với lão Tạ vài câu rồi đi, về khách sạn Vương Quốc Hoa hắn ăn xong là ngủ, dậy đã là 4h chiều. Máy điện thoại vang lên, Lục Vĩnh Hạo gọi.

- Quốc Hoa, đến Gia Hoa.

- Bí thư Quách cũng ở đó?

Vương Quốc Hoa nhạy cảm hỏi một câu, Lục Vĩnh Hạo cười nói:

- Đương nhiên.

Vừa ra thang máy Vương Quốc Hoa đã gặp Lục Vĩnh Hạo, tên này không ngờ chờ ở tận đây.

- Lục huynh, anh đây là?

Vương Quốc Hoa hơi bất ngờ, Lục Vĩnh Hạo đưa tay cản thang máy cười nói:

- Bí thư Quách lập tức sẽ tới.

Vương Quốc Hoa đành lui về khó hiểu hỏi.

- Ý gì vây, gấp như vậy sao?

- Ở thị xã Quận Bắc xảy ra loạn, một cơn bão tuyết ập tới làm không ít nhà cửa sập, bộ máy thị ủy Quận Bắc chuẩn bị không chu đáo, chậm trễ cứu viện khiến mấy chục người chết.

Thị xã Quận Bắc giấu diếm không báo, chuyện bị người đưa lên mạng. Đáng chết chính là lúc trước cậu đưa tin trên đài truyền hình khiến cho người ta đưa lên mạng tạo thành đối lập hoàn toàn. Thị xã Thiết Châu chuẩn bị đầy đủ, không có ai thiệt mạng, có vấn đề còn kịp thời thông báo. Còn có nữa, căn cứ số liệu của bên khí tượng thì lượng tuyết rơi ở thị xã Thiết Châu là lớn nhất, cái này cậu rõ rồi chứ?

Lục Vĩnh Hạo rất dứt khoát nói, Vương Quốc Hoa coi như hiểu vấn đề.

- Cái này không thể trách tôi mà.

Vương Quốc Hoa cười lạnh nói, Lục Vĩnh Hạo cười nói:

- Đúng, không thể trách cậu nhưng có người không nghĩ thế, chỗ cậu gió êm sóng lặng, nơi khác lại có tổn thất không nhỏ. Ví dụ như ở bên tôi có mấy xã thị trấn bên dưới cũng có người bị thương, vì việc này tôi còn vỗ bàn trên hội nghị thường vụ. Cậu nói xem có bị người hận không?

- Ồ.

Vương Quốc Hoa hiểu, đây cũng là đắc tội với người.

Cửa thang máy mở ra, Vương Quốc Hoa và Lục Vĩnh Hạo trước sau đi ra đứng chờ trong sảnh một chút. Thư ký ngoài cửa đưa tay ra hiệu, Lục Vĩnh Hạo lập tức đứng dậy, Vương Quốc Hoa đi theo.

Vương Quốc Hoa và Lục Vĩnh Hạo ra đón, Quách Khánh Hạo có vẻ mệt mỏi nhìn hai người.

- Vất vả rồi.

Lục Vĩnh Hạo dùng hai tay cầm chặt tay Quách Khánh Hạo.

- Bí thư Quách vất vả rồi.

Vương Quốc Hoa rất tự nhiên là người bắt tiếp theo.

- Bí thư Quách, tôi có phải tạo phiền phức cho ngài?

Quách Khánh Hạo cười ha hả nói:

- Cậu cũng đừng nói như vậy, đi, đây không phải nơi nói chuyện.

Quách Khánh Hạo vừa nói vừa đi trước, Lục Vĩnh Hạo chyaj thoe dẫn đường, Vương Quốc Hoa đi cuối cùng. Hạ Sảng kịp thời tiến lên hai bước thấp giọng nói:

- Bí thư Vương, chiều tôi thất lễ.

Vương Quốc Hoa dừng chân lại.

- Không cần như vậy, nhưng thật ra làm cho một vài người muốn xem trò hay thất bại.

Hạ Sảng thầm kêu may mắn. Chuyện này nói ra là một đề tài Quách Khánh Hạo đặt ra. Ngoài Quách Khánh Hạo ra còn có hai người có mục đích ở việc Hạ Sảng đến gặp Vương Quốc Hoa.

Đầu tiên là nhằm vào Hạ Sảng. Hạ Sảng có thể đi theo Quách Khánh Hạo cũng không phải là việc dễ dàng, có tỉ lệ lớn là do nhân tình. Bố Hạ Sảng có quan hệ nhiều năm với Quách Khánh Hạo, bây giờ là phó bộ trưởng một bộ. Tuy nói hai năm nữa là lui nhưng nhân tình vẫn còn. Quách Khánh Hạo dùng Hạ Sảng làm thư ký nhưng sau có dùng hay không cũng khó nói. Vài hôm nữa Quách Khánh Hạo thấy không thích hợp có thể vứt vào cơ quan Đảng nào đó là xong. Cũng may Hạ Sảng có thói quen tốt là kịp thời báo cáo, cũng không giấu diếm.

Báo cáo xong Quách Khánh Hạo thật lâu không nói, cuối cùng mới lạnh nhạt nói:

- Cán bộ trẻ cần phải trầm ổn mới được.

Chỉ một câu như vậy đã làm Hạ Sảng đổ mồ hôi, áo trong ướt một mảnh. Y hiểu lãnh đạo không hài lòng với mình nếu không sẽ nói một câu:

- Tôi biết rồi.

Vì thế Hạ Sảng mới xin lỗi Vương Quốc Hoa.

Người có mục đích thứ hai ở việc này là Tiếu Kính. Y có thể không cần Hạ Sảng mà trực tiếp thông báo với Vương Quốc Hoa, vấn đề Y không làm thế. Kết quả khiến Hạ Sảng xấu hổ trước mặt Vương Quốc Hoa. Hạ Sảng xấu hổ đối với y mà nói coi như là thông qua bài thi.

Người cuối cùng có mục đích là Vương Quốc Hoa. Nếu hắn có thể nhẫn nại, lễ phép với Hạ Sảng, như vậy Vương Quốc Hoa sẽ giảm điểm nhiều trong mắt Quách Khánh Hạo. Đạo lý rất đơn giản, cậu không phải túm chặt việc ở Viện phúc lợi không bỏ sao? Vậy mà khi người ta ngông cuồng với mình vẫn phải nhịn, đây không phải sợ quyền lực thì là gì?

Vương Quốc Hoa rất phối hợp làm khó Hạ Sảng, lúc này mới có cảnh Quách Khánh Hạo xuất hiện tối nay. Mã Dược Đông đã chính thức từ nhiệm, Quách Khánh Hạo muốn mình nhanh chóng đứng vững ở tỉnh Đông Hải này, vì thế cũng cần người để sử dụng. Ở giai đoạn hiện nay Tiếu Kính cùng Lục Vĩnh Hạo đều là vì Vương Quốc Hoa mà đi vào mắt y. Quách Khánh Hạo cũng cần dùng tới Vương Quốc Hoa.

Trong thang máy Vương Quốc Hoa lặng lẽ đứng sau lãnh đạo, tích một tiếng Lục Vĩnh Hạo đi ra trước.

Trong cửa phòng đã có hai cô em mặc đồng phục khách sạn, hai tay mở cửa.

- Mời ngài vào.

Lục Vĩnh Hạo đứng ở một bên cửa hơi khom lưng đưa tay.

- Mời bí thư.

Vương Quốc Hoa lần đầu thấy mặt này của Lục Vĩnh Hạo.

- Phòng này được đó.

Quách Khánh Hạo ngồi xuống thuận miệng nói, mặt Lục Vĩnh Hạo hơi cứng lại, Vương Quốc Hoa lặng lẽ đứng đối diện, chưa có ý của lãnh đạo thì hắn không tiện ngồi.

- Ngồi đi.

Quách Khánh Hạo không tiếp tục nói chuyện về căn phòng này nữa. Vương Quốc Hoa rất kiên nhẫn đợi Lục Vĩnh Hạo ngồi mới ngồi. Hắn lấy thuốc ra cười nói:

- Lãnh đạo, có thể không?

Quách Khánh Hạo đưa tay vẫy vẫy, Vương Quốc Hoa hiểu ý đưa một điếu thuốc tới. Quách Khánh Hạo cầm lấy rồi lấy bật lửa trong túi ra châm mới nhìn quanh một vòng.

- Quốc Hoa, có thể chịu chút uất ức không?

- Không nói đến cái này, tôi đang chuẩn bị đề nghị với ngài về việc tổ chức đoàn khảo sát đến tỉnh phát triển vùng duyên hải điều tra. Quan niệm tư tưởng của một số cán bộ thị xã tôi khá lạc hậu, cũng nên ra ngoài xem một chút.

Quách Khánh Hạo mở to mắt nhìn thẳng vào Vương Quốc Hoa.

Sự im lặng lan ra xung quanh, cả phòng không có một âm thanh nào khác. Hai cô bé kia cũng thấy không khí là lạ nên mang trà lên rồi nhẹ nhàng lui ra.

Khoảng một phút sau Quách Khánh Hạo phá vỡ không khí này, y thản nhiên nói.

- Cái này nên do ủy ban tỉnh ra mặt thì thích hợp hơn chứ?

Vương Quốc Hoa từ tốn nói.

- Giải phóng tư tưởng, cải cách sâu rộng, việc này tỉnh ủy cũng không thể đứng nhìn. Tôi thấy do ngài phụ trách chung là tốt nhất.

Quách Khánh Hạo thoáng suy nghĩ mới nói.

- Cứ như vậy đi, đúng rồi chuyện ở Quận Bắc tôi muốn hai người cho ý kiến xem nên xử lý như thế nào là tốt nhất. Đồng chí Dược Đông vừa từ nhiệm, xử lý việc ở Quận Bắc cần thận trọng.

- Bộ máy Quận Bắc trước đó không làm gì cả, đây có khác gì coi mạng người như cỏ rác.

Vương Quốc Hoa rất dứt khoát nói một câu, Lục Vĩnh Hạo bên cạnh định nói lại thôi.

Quách Khánh Hạo nhìn tới với ánh mắt rất phức tạp. Vương Quốc Hoa thản nhiên đối mặt, không hề e ngại ánh mắt đó.

- Trước hết phải cứu nạn đã, việc khác nói sau.

Lục Vĩnh Hạo lên tiếng, Quách Khánh Hạo thu ánh mắt nói.

- Quốc Hoa, cậu đây là đẩy tôi lên dàn lửa.

Vương Quốc Hoa chỉ cười nói:

- Có chuyện thật sự không thể tha thứ.

- Ví dụ như chuyện Viện phúc lợi?

Quách Khánh Hạo hỏi tới, Vương Quốc Hoa gật đầu, Quách Khánh Hạo hít sâu một hơi trầm giọng nói.

- Tôi hiểu, hôm nay bận cả ngày rồi nên tôi phải về, mai còn phải đưa lãnh đạo về Bắc Kinh.

Trong nháy mắt khi cửa đóng lại, gương mặt tươi cười của Quách Khánh Hạo bị hai người thấy. Lục Vĩnh Hạo nhíu mày nói.

- Quốc Hoa, cậu có phải hơi cứng không?

Vương Quốc Hoa rất tự tin nói.

- Cán bộ không có chút tính cách thì bí thư Quách chắc gì đã thích.

Lục Vĩnh Hạo thoáng giật mình nhìn Vương Quốc Hoa. Về lại phòng, Lục Vĩnh Hạo Đào Nghiễm Niên.

- Ý của cậu là bí thư Quách thực ra sớm có quyết định, đơn giản chỉ là muốn xem thái độ của cậu và tôi?

- Lục huynh không nghĩ xem bí thư Quách là ai? Y chọn nhận chức vào lúc này thực ra đã là kéo dài một tuần.

Mặt Lục Vĩnh Hạo cứng nhắc lại như hóa đá, y cúi đầu không nói, lát sau mới cười khổ một tiếng.

- Tôi lo nhiều quá rồi, vẫn suy nghĩ theo quán tính.

- Có chuyện này tôi vẫn không nghĩ ra, bây giờ cảm thấy đã hiểu.

Vương Quốc Hoa cười nói một câu, Lục Vĩnh Hạo gật đầu nói.

- Tôi có lẽ cũng hiểu, trung ương nhất định hạ quyết tâm muốn thay đổi bộ máy hiện có của tỉnh Đông Hải. như vậy xem ra hạng mục điện phân nhôm đầu tư vào thị xã Thiết Châu cũng không đơn giản như vậy.

- Đúng thế, chủ tịch tỉnh Lưu Triệu Minh nếu không nhìn ra ý này thì chắc sẽ nhanh chóng bị điều đi.

Vương Quốc Hoa nói không có ý hả hê mà đây là kết quả từ việc hắn cẩn thận phân tích mới có được.

Lục Vĩnh Hạo gật đầu đồng tình.

- Điểm này không có gì là lạ. Là một tỉnh từng đứng ở nhóm đầu trong cả nước nhưng theo nền kinh tế thị trường phát triển mà cứ thế giảm dần, trung ương có ý điều chỉnh bộ máy là rất bình thường. bí thư Quách đến nhất định sẽ có làm gì đó trước khi Đại hội Đảng diễn ra. Tân Thành đứng thứ nhất về kinh tế trong tỉnh, thị xã Thiết Châu lại phát triển nhanh nhất của tỉnh, cậu và tôi là bí thư thị ủy, thái độ cũng không coi là chậm trễ với bí thư Quách. Đổi là ai tới làm bí thư tỉnh ủy trước cục diện như vậy cũng phải coi trọng chúng ta. Từ góc độ này tôi thấy phải cảm ơn cậu, không có việc tạo quan hệ từ trước thì hôm nay tôi chắc không có tư cách được bí thư Quách mời đến.

Vương Quốc Hoa xua tay nói.

- Không nói đến cái này, thật ra có chuyện Lục huynh cần sớm chuẩn bị. Chức bí thư thị ủy Tân Thành có lẽ muốn đổi người.

….

Hạ Sảng từ lúc lên xe im lặng, bây giờ nhân lúc đèn đỏ y quay đầu lại nói.

- Sếp, tôi vừa xin lỗi bí thư Quốc Hoa.

Quách Khánh Hạo không nói, tiếp tục im lặng. Về đến chỗ ở Quách Khánh Hạo nhìn đồng hồ, y đột nhiên nói với Hạ Sảng.

- Trước đây tôi có chút xem thường tên Vương Quốc Hoa này, bây giờ mới thấy hắn có chí lớn.

Hạ Sảng theo bản năng nói.

- Sao ngài nói như vậy?

Quách Khánh Hạo nói:

- Bởi vì hắn cho rằng mình đáng phải kiên trì với gì đó, điểm này quá hiếm có. Mà hiếm có hơn nữa là hắn không thiếu thủ đoạn.

Ngày thứ hai sau khi Quách Khánh Hạo nhận chức, hội nghị cán bộ toàn tỉnh tiếp tục diễn ra, lần này bí thư Quách điểm danh phê bình bộ máy lãnh đạo thị xã Quận Bắc, không điểm danh phê bình một số đồng chí ở trên cương vị lãnh đạo nhưng không làm tốt bổn phận giám sát và chỉ đạo….

Họp xong Vương Quốc Hoa quay về thị xã. Ngày hôm sau Quách Khánh Hạo tổ chức hội nghị thường vụ tỉnh ủy lần đầu tiên. Trong hội nghị Quách Khánh Hạo chỉ ra kinh tế tỉnh phát triển trì trệ chủ yếu là do tố chất cán bộ, trong đó quan trọng nhất là quan niệm lạc hậu. Làm như thế nào để giải quyết vấn đề này? Xem tốc độ phát triển của thị xã Thiết Châu chẳng lẻ không đáng để các đồng chí tự hỏi sao?

Cuối cùng Quách Khánh Hạo đề nghị do ủy ban tỉnh ra mặt tổ chức đoàn khảo sát, chính quyền các cấp điều cán bộ phụ trách kinh tế đến các tỉnh duyên hải có kinh tế phát triển học tập một tháng. Đề nghị đưa ra khá đột nhiên nhưng cũng thuận lợi được thông qua. Cuối cùng do phó chủ tịch tỉnh Diêu làm đội trưởng dẫn đoàn. Đoàn khảo sát có hai tổ, do thị xã Thiết Châu năm nay phát triển nhanh chóng nên đồng chí Vương Quốc Hoa được điều tham gia đoàn khảo sát làm phó đoàn kiêm tổ trưởng tổ hai dẫn đoàn đến tỉnh Nam Thiên khảo sát. Phó chủ tịch tỉnh Diêu dẫn tổ một đến tỉnh Sơn Hải.

Chuyện về Vương Quốc Hoa rất nhanh tạo thành lời đồn. Trong đó chủ yếu nhất là Vương Quốc Hoa không được bí thư Quách thích, nguyên nhân là hắn thích gây chuyện. LỜi đồn này lan ra rất nhanh, ngay hôm sau Hàn Hạo đã đến cửa.

- Bí thư, ngài đi lần này còn có thể về thị xã Thiết Châu không?

Hàn Hạo hỏi rất trực tiếp, cục diện tốt đẹp hiện nay của thị xã hoàn toàn do một tay Vương Quốc Hoa tạo ra.

- Sao, nghe được lời đồn gì ư?

Vương Quốc Hoa cười nói, Hàn Hạo gật đầu buồn bực đáp.

- Đúng thế, muốn làm việc đúng là khó khăn, ngài nếu bị điều đi thì cục diện này của thị xã Thiết Châu khó mà giữ được.

Vương Quốc Hoa mỉm cười nói.

- Không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu. Mặc kệ ai làm lãnh đạo tỉnh ủy thì chỉ cần tôi không có vấn đề, ai có thể dễ dàng đụng tới vị trí của tôi?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.