Phù Diêu

Chương 73: Mạnh mẽ



Bên trong truyền ra tiếng của Chung Văn Sinh:
- Mẹ mày, mất mặt còn chạy ra ngoài, tao đánh chết mày.

Bên ngoài bố đánh con, trong chồng đánh vợ. Vương Quốc Hoa không khỏi buồn bực. Cổ Tuần thấy vậy đi lên nhỏ giọng nói:
- Lão đệ, chắc vậy thôi chứ?

Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói:
- Bảo Liên Quốc Thắng tới xin lỗi một tiếng, chuyện này nể mặt anh nên bỏ qua.

Câu này làm Cổ Tuần khá thoải mái. Vương Quốc Hoa đúng là biết làm người. Nói thật lúc này trưởng phòng Liên cũng khó xử, bảo con mình quỳ nhận lỗi thì về sau còn gì thể diện ở huyện. Nhưng nếu không tỏ thái độ thì sau này biết mình chết như thế nào. Người bên cạnh lãnh đạo đâu thể làm mất lòng.

Cổ Tuần đi tới nói với trưởng phòng Liên:
- Lão Liên, bảo con anh ra xin lỗi một tiếng.
Một bên nhỏ giọng nói sau đó nháy nháy mắt với trưởng phòng Liên.

Trưởng phòng Liên nhìn Cổ Tuần đầy cảm kích.
- Lão Cổ, ơn này tôi ghi nhớ.

Nói xong trưởng phòng Liên kéo Liên Quốc Thắng tới trước mặt Vương Quốc Hoa.
- Thằng chó, trưởng phòng Vương rộng lượng, mày nói xin lỗi là trưởng phòng Vương bỏ qua cho.
Liên Quốc Thắng không muốn xin lỗi nhưng thấy vẻ lo lắng trong mắt bố nên vẫn cúi đầu nói.
- Xin lỗi Vương Quốc Hoa, tôi không nên kiêu căng còn ra tay trước. Là lỗi của tôi, đừng làm liên lụy tới bố tôi.

Vương Quốc Hoa nói:
- Được rồi, không có việc gì, anh đi đi.
Hắn cũng nói với trưởng phòng Liên:
-- Lão hiệu trưởng có cơ hội ngồi một chút, mấy hôm nay tôi bận không phải là không nể mặt anh.

- Nhất định, nhất định …
Trưởng phòng Liên như trút được gánh nặng, Vương Quốc Hoa nói vậy tức là chuyện giải quyết được tám phần, về mình nghĩ cách để xử lý nốt tai họa ngầm.

Trong nhà lão Chung, hai vợ chồng đang nói chuyện với nhau.
- Lão Chung, làm vậy có được không?
- Tôi nói sao hả? Tôi đã nói nếu không làm gì thì tôi xong đời. Đều do cô ngu, đắc tội ai không làm lại đi nhằm vào lãnh đạo trực tiếp của tôi.

Nhìn bố mẹ như vậy, Chung Tiểu Nhã rất xấu hổ và không cam lòng. Không cam lòng là vì trước đây cô đâu coi Vương Quốc Hoa ra gì, con nhà nông dân chứ gì. Xấu hổ là vì về sau cô hoàn toàn không thể ngẩng đầu lên với Vương Quốc Hoa.

- Tiểu Nhã, con biết trưởng phòng Vương?
Chung Văn Sinh đột nhiên nhớ đến gì đó. Chung Tiểu Nhã đang khó chịu nên trả lời lấy lệ.
- Vâng, ngồi cùng bàn hồi cấp ba.

- Tốt quá, bố không tiện ra ngoài, con ra ngoài mời trưởng phòng Vương vào ngồi, nhất định phải mời được. Mau đi, còn đứng ngẩn ra đó làm gì?
Chung Văn Sinh thấy Chung Tiểu Nhã đứng im liền quát khẽ một tiếng.

- Muốn đi thì tự bố đi đi, con không còn mặt mũi nào.
Chung Tiểu Nhã bình thường được chiều quen nên dám cãi lại. Chung Văn Sinh tức giận giơ tay định đánh:
- Mày còn nói một câu nữa không đi thì ông đánh chết.

- Muốn đánh thì đánh đi, làm không ra gì lại lấy con gái ra để trao đổi.

Ngoài cửa Cổ Tuần tuyên bố thu đội, trưởng phòng Liên kéo con và em rể rời đi. Cổ Tuần đứng trước mặt Vương Quốc Hoa nói:
- Một việc nhỏ mà lại thành như vậy, đúng là lão Liên bị oan ức. lão đệ không để trong lòng chứ?

Vương Quốc Hoa thấy Cổ Tuần nói giúp thì biết đây là người trọng tình nghĩa, nếu là người khác đã sớm chạy rất xa.

- Con người của tôi mặc dù hẹp hòi nhưng nói là giữ lời.
Vương Quốc Hoa nói. Cổ Tuần thầm nghĩ tên này không quá hẹp hòi nếu không chuyện hôm nay không dễ xử lý.

Nói chuyện vài câu, Cổ Tuần cũng lui. Vương Quốc Hoa đang định xoay người đi thì đằng sau có người nhỏ giọng gọi hắn:
- Vương Quốc Hoa.

Hắn nhìn lại thấy là Chung Tiểu Nhã. Đối với Chung Tiểu Nhã, Vương Quốc Hoa không có ấn tượng tốt. Vương Quốc Hoa định nghĩa cô ả là kẻ hám lợi.

- Sao, có chuyện gì ư?
Chung Tiểu Nhã nhỏ giọng nói:
- Bố tôi muốn mời cậu vào nhà.

Vương Quốc Hoa hơi trầm ngâm một chút. Hắn thầm nghĩ mình ở Phòng lao động không có người nghe lờ cũng không ổn vì thế không ngại tiếp xúc với Chung Văn Sinh.
- Khách khí rồi, ngồi ngoài này cũng được. Tôi đang khát nước, cho tôi cốc trà.

Chung Tiểu Nhã không nghĩ Vương Quốc Hoa lại cho mình thể diện, vừa nãy mẹ cô đúng là đã mắng hắn. Chung Tiểu Nhã hơi giật mình sau đó vội vàng nói:
- Được, được, cậu chờ, mình đi rót trà.

Vừa nói Chung Tiểu Nhã chạy vọt vào trong. Chung Văn Sinh lo lắng nói:
- Sao, hắn có đồng ý không?

- Không đồng ý vào trong nhà.
Chung Tiểu Nhã tức giận nói một câu, vì bố mà cô mặt dày ra ngoài gọi hắn.

- Xong đời rồi, làm sao xoay người được chứ. Còn đắc tội lão Liên, chuyện điều động cũng xong. Đen đủi.
Chung Văn Sinh kêu than, Chung Tiểu Nhã không nhìn được nên hừ một tiếng:
- Sao phải thế. Hắn bảo ngồi ngoài, con không phải vào rót trà cho hắn sao?

- Hả?
Chung Văn Sinh vội vàng nói:
- Vợ, đi lấy hộp trà kia cho anh.

Vương Quốc Hoa kéo ghế trúc ngồi xuống rồi châm thuốc hút. Chỉ một lát Chung Tiểu Nhã cầm ấm trà đi ra rót cho hắn.

Vương Quốc Hoa nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn biến mất sau cửa, hắn không khỏi nhớ đến hồi còn đi học cô ả đã bao giờ thèm nhìn mình. Lúc trước ả kiêu ngạo như chim công. Hôm nay không ngờ lại phải cúi đầu lấy lòng mình, Vương Quốc Hoa không tự hào đúng là giả.

Lúc này Chung Văn Sinh cầm theo hai cái bát ra, một bát để đậu, một bát để lạc. Đặt trên bàn, Chung Văn Sinh gãi đầu nói:
- Trưởng phòng Vương, chiêu đãi không chu toàn mong thông cảm.

Vương Quốc Hoa cười cười nhấp ngụm trà rồi nói:
- Không cần khách khí. Tôi ở gần đây sau này mời anh qua chơi. Lão Chung, ngồi đi, đứng làm gì.
Vừa nói hắn lấy bao thuốc đưa cho Chung Văn Sinh một điếu, cũng cầm bật lửa châm.

Chung Văn Sinh không khỏi thầm nghĩ vì sao hắn lại khách khí với mình như vậy? Hôm nay không phải đến tìm mình vậy chẳng lẽ là vì Tiểu Nhã? Chung Văn Sinh đột nhiên cho rằng đây là đúng. Y hút sâu một hơi nên liên tục ho khan. Chung Tiểu Nhã vừa lúc cầm thêm một đĩa đồ ăn ra thấy thế không khỏi nhíu mày.

- Trưởng phòng Vương, công việc vận chuyển lao động nghe nói do ngài phụ trách?
Chung Văn Sinh tìm cách nói chuyện.

- Đây là ý của huyện ủy, chẳng qua tôi không biết tình hình bên Phòng lao động nên phải dựa vào các đồng chí.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói. Mắt Chung Văn Sinh sáng lên, đây là ám chỉ phải không?

- Tôi đã ở Phòng lao động một thời gian, nếu trưởng phòng muốn tìm hiểu tình hình thì có lẽ tôi giúp được một chút.
Chung Văn Sinh bây giờ như con chuột rơi xuống nước, có cọng rơm là phải túm ngay.

Vương Quốc Hoa cười cười không nói. Hắn nâng chung trà uống ngụm, khá lâu sau mới nói.
- Để sau rồi nói.
Hắn đứng lên nói với Chung Tiểu Nhã:
- Cảm ơn trà của cô, tôi ở nhà lão Tào trong ngõ, lúc rảnh đến ngồi nói chuyện.
Vương Quốc Hoa đây là câu khách khí đồng thời cũng ám chỉ Chung Văn Sinh, sau đây phải xem hành động của anh.

- Lão Chung, tôi phải đi, gặp sau.
Vương Quốc Hoa quay đầu đi thẳng. Chút hy vọng vừa xuất hiện trong lòng Chung Văn Sinh lập tức bị tắt. Nhìn Vương Quốc Hoa rời đi, Chung Văn Sinh kéo con gái lại nhỏ giọng nói:
- Tiểu Nhã, nói thật với bố là hắn có phải thích con?

- Bố, bố nói linh tinh gì đó? Hắn dựa vào cái gì mà thích con?
Chung Tiểu Nhã hờn giận nói một câu nhưng trong lòng lại thầm nghĩ hắn nếu thật sự thích mình thì sao?
Thực ra Chung Tiểu Nhã gần đây làm ở quận Lưỡng Thủy cũng quen bạn trai, về chưa kịp giới thiệu thì bị mẹ ép với tên Liên Quốc Thắng kia.

- Không phải như vậy sao?
Chung Văn Sinh như quả bóng xì hơi ủ rũ đi vào trong, vừa đi vừa lẩm bẩm.
- Sao lại không phải chứ?

Chiều đi làm, Vương Quốc Hoa vừa vào văn phòng thì lão Nhâm đã đến báo họp. Cảnh Chí Tân có ý muốn mời Vương Quốc Hoa nói mấy công việc trọng tâm sắp tới.

Vương Quốc Hoa có chút kinh ngạc nói:
- Họp gì chứ? Không phải sáng đã phân công xong rồi ư? Mỗi người một xã, các phó trưởng phòng đi xuống thông báo lại chỉ thị của huyện ủy, nhanh chóng dán các tờ tuyển người. Được rồi lão Nhâm, có một việc anh phải làmình ngay, lập tức chuẩn bị nơi tuyển người, không cần chờ của công ty đối tác tới nhìn thấy cảnh hỗn loạn thì Phòng lao động mất mặt, huyện ủy cũng mất mặt.

Lão Nhâm ngẩn ra, mọi việc ở phòng đều họp mấy cuộc, đây là thông lệ, sao trưởng phòng Vương lại không muốn? Vương Quốc Hoa không nói nhiều mà cầm cặp đứng lên.
- Tôi phải ra ngoài, anh gọi điện báo xã Bàn Long nói là tôi tới đó.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.