Phù Diêu

Chương 459: Đập xe



Vương Quốc Hoa lên tỉnh ít mang theo nhân viên, hôm nay cũng vậy. Du Vân Vân lên xe Vương Quốc Hoa đi đến khách sạn Phương Nguyên. Du Vân Vân bình thường ngồi xe khá im lặng, hôm nay lại hay nói chuyện.

Đỗ xe khá may mắn, Vương Quốc Hoa phát hiện không ngờ còn một chỗ trống, hắn đang chuẩn bị lái tới không ngờ một xe lao nhanh vào, nếu Vương Quốc Hoa không kịp phanh lại thì đã đâm nhau.

Du Vân Vân ở phía sau kêu lên, nữ thư ký ở trên đẩy cửa đằng đắng sát khí xuống xe. Du Vân Vân kịp thời mở miệng nói.
- Tiểu Nhạc, đừng xúc động.
Cô vừa nói cũng xuống xe.

Tiểu Nhạc hậm hực nhìn về phía trước, ai ngờ một người đàn ông khoảng 30 tuổi từ xe kia đi ra xe rồi cười lạnh nói:
- Đi xe Mazda hơn trăm ngàn mà không biết xấu hổ tới đây ăn cơm.

Du Vân Vân khó chịu, cô sẵng giọng.
- Cậu nói chuyện thế nào vậy hả? Cậu lái xe rất nguy hiểm còn châm chọc người ư?

Địa vị và tính cách của Du Vân Vân quyết định cô không dễ chấp mấy tên thanh niên, nhưng không phải chuyện gì cô cũng có thể nhịn. Mặc dù đã rất tức giận nhưng Du Vân Vân còn khống chế được mình, nói chuyện không quá mức.

Nhưng trên đời này có một loại người không biết lễ phép là gì. Có thể là do gia giáo, cũng có thể do chưa bao giờ được giáo dục. Tóm lại người như vậy không ít, nhất là ở thời đại phát triển sau này thì Vương Quốc Hoa càng thấy qua nhiều loại người con của cục trưởng, con tướng quân, con thị trưởng…

Ba tên thanh niên trước mặt không có ý xin lỗi còn lộ vẻ đắc ý. Thằng tóc vàng nghe Du Vân Vân nói liền phì cười.
- Mụ già này còn ra vẻ hơn cả bố tôi đó. Mẹ nó chứ, đi xe lởm mà còn ra vẻ.

Một thằng khác mặc áo gile sang trọng cười nói:
- Hoàng ca nói lý với mấy bọn nghèo này làm gì. Một bánh xe của anh cũng bằng tiền xe bọn nó.

Vương Quốc Hoa tìm chỗ đỗ xe quay lại thì đối phương trước khi đi còn cười nhạo:
- Thằng ranh, lần sau lái xe chú ý một chút, không phải chỗ nào cũng đỗ được con xe đểu của mày đâu.

- Chút giáo dục cũng không có, cậu là con nhà ai?
Du Vân Vân không nhịn được cơn tức, cô lớn tiếng nói.

- Mụ già kia, nói nữa tôi đập nát xe bà.
Thằng tóc vàng xông lên chỉ tay vào mũi Du Vân Vân. Tiểu Nhạc bên cạnh Du Vân Vân đi lên định ra tay thì bị Vương Quốc Hoa cản trước.
- Tôi nói này, bỏ qua đi, đừng gây họa cho người lớn trong nhà.

Vương Quốc Hoa không sợ mấy tên kia gây chuyện, chỉ sợ bọn chúng không gây chuyện. Vì vậy hắn nói chuyện với giọng điệu khá lạnh lùng, người nghe sẽ không thoải mái.

Thằng thanh niên kia sao chịu được, hắn nói.
- Tao muốn xem mày có thể làm gì người lớn nhà tao.
Hắn vừa nói vừa vén tay áo lên, ba người về xe lấy đồ lao tới trước mặt xe Vương Quốc Hoa đập loạn.

Tiểu Nhạc định lên cản nhưng Vương Quốc Hoa đã cười cười chặn lại nói.
- Để bọn chúng đập đi.

Du Vân Vân đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười khổ nói.
- Cháu đúng là sợ thiên hạ không loạn. Cũng được, hôm nay tay bố mẹ chúng giáo dục bọn chúng.

Mấy tên bảo vệ đứng bên không dám đi tới, lát sau mới có một người tới. Nhìn ba thằng đập xe, hắn nhỏ giọng nói với Vương Quốc Hoa.
- Anh em, tự nhận đen đủi đi, mấy tên này chúng tôi không chọc vào được.

Vương Quốc Hoa cười nói.
- Chúng tôi tới ăn cơm, xe bị đập ở cửa chẳng lẽ khách sạn không nói một câu gì sao?

Vị bảo vệ này như là người cầm đầu, thấy Vương Quốc Hoa lúc này còn có thể cười, hắn nhỏ giọng nói.
- Anh em, cái này không thể trách chúng tôi, chúng tôi mà ra ngăn thì không chừng còn bị ăn đòn. Bị đánh là việc nhỏ, lát bị tìm tội danh bắt mới là oan uổng.

Vương Quốc Hoa quay đầu lại nói với Du Vân Vân.
- Dì, dì thấy sao?

Du Vân Vân đã rất tức giận, ba thằng kia đang không ngừng đập, vừa đập phá vừa mắng chửi rất khó nghe.

- Đi.
Du Vân Vân xoay người đi, ba thằng kia đang đập thấy thế tưởng Vương Quốc Hoa sợ còn đắc ý lớn tiếng nói.

Sang quán nhỏ đối diện, Du Vân Vân đứng dưới tán ô che nắng.
- Dì đứng đây nhìn khách sạn này đóng cửa, còn có xe của ba thằng kia biến thành sắt vụn.

Vương Quốc Hoa lấy 200 đồng đưa cho chủ quán bảo hắn lấy hai ghế ra. 200 đồng bằng tiền lợi nhuận mấy ngày, chủ cửa hàng tươi cười như hoa đi lấy ghế.

- Cục trưởng Trầm, có một nhiệm vụ khó khăn giao cho anh. Hôm nay viện trưởng Du – phu nhân của bí thư tỉnh ủy Hứa … tôi nghi ngờ mấy tên này cấu kết với khách sạn định mưu hại viện trưởng Du, đừng nói tôi không cho anh cơ hội lập công.
Vương Quốc Hoa nói xong dập máy, Du Vân Vân nghe chỉ cười cười nhưng thật ra Tiểu Nhạc rất bực bội nói.
- Không được, không bằng để tôi sang đánh ngã bọn chúng rồi ra tay phá xe.

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Cần gì cô tự mình ra tay. Tôi muốn bọn chúng tự đập xe của mình cho chúng ta xem, vậy mới thích.

Du Vân Vân nói.
- Tiểu Nhạc, gọi cho Cao Nguyên, dù sao cũng phải nói với lão Hứa một câu.

Cục trưởng Trầm đầu tiên lấy tay cấu đùi xác định không phải nằm mơ lập tức triệu tập nhân viên.
- Thưa các đồng chí, vừa nhận được điện gọi tới nói phó viện trưởng Du Vân Vân – viện khoa học xã hội – phu nhân bí thư tỉnh ủy lúc đỗ xe ăn cơm bị phần tử phạm pháp mưu hại, còn đập hỏng xe. Viện trưởng Du đang chờ mọi người đến giải cứu, tôi tuyên bố …

Cục trưởng Trầm nói đầy nghĩa khí, nhân viên bên dưới cũng kích động. Đám nhân viên thân tín của Cục trưởng Trầm còn đỡ một chút, mấy phó cục trưởng không hòa đồng với Cục trưởng Trầm đều đang lo lắng. mẹ nó chứ, tưởng thằng này chỉ ôm chân giám đốc Long, ai ngờ hắn còn đi đường của phu nhân bí thư tỉnh ủy.

Phân cục một quận xuất quân khẩn cấp, chẳng qua chưa kịp ra quân thì giám đốc Long đã gọi tới nói.
- Đồng chí Trầm Diệu Minh, đây là lúc Đảng và dân chúng khảo nghiệm anh. Anh gần khách sạn Phương Nguyên nên lập tức tới thật nhanh, tôi đã ra lệnh cho cảnh sát vũ trang tăng viện. Nhớ, viện trưởng Du nếu bị làm sao thì tôi cách chức anh.

Giám đốc Long gọi điện mà rất hưng phấn. Cao Nguyên gọi tới nói viện trưởng Du bị người mưu hại, bị đập phá xe. Chuyện này không ngờ Cao Nguyên báo cho mình, nói rõ bí thư Hứa có ấn tượng tốt đối với mình.

Thực ra lúc Cao Nguyên nghe điện của Du Vân Vân xong thì Ngôn Lễ Hiếu ở bên cạnh đã thuận miệng nói.
- Lão Long Sở công an có chút quan hệ với Quốc Hoa, để hắn ra mặt thì yên tâm hơn.

Cao Nguyên vì thế gọi điện, gọi xong rồi lắc đầu nói.
- Lần này không biết ai đen đủi.

Câu này không phải lung tung. Nhận được điện của Tiểu Nhạc, Hứa Nam Hạ rất tức giận, chiếc chén quý trong tay biến thành mảnh nhỏ. GIữa ban ngày vợ ông đi ăn còn bị người mưu hại, mặc kệ là thật hay giả tóm lại đã chạm vào giới hạn của bí thư Hứa. Thực tế lúc Hứa Nam Hạ ném cốc trà cũng đã bình tĩnh suy nghĩ một chút nên mới bảo Cao Nguyên gọi điện chứ không phải do chính ông gọi.

Ngôn Lễ Hiếu và Cao Nguyên nói chuyện ở ngoài, Hứa Nam Hạ nghe rõ. Ông đi ra nhìn Ngôn Lễ Hiếu:
- Anh rất quen với Long Nam Sinh?

- A, có chút qua lại nhưng không quá sâu. Bởi vì Quốc Hoa có chút chuyện dính tới Long Nam Sinh.
Ngôn Lễ Hiếu vội vàng đẩy Vương Quốc Hoa ra trước. Đây không phải bán đứng Vương Quốc Hoa mà là có Vương Quốc Hoa đứng trước thì chuyện sẽ khác.

Hứa Nam Hạ lúc này mới thu hồi ánh mắt.
- Quốc Hoa này sao đi tới đâu cũng gây chuyện vậy?

Cao Nguyên ở bên nói.
- Bí thư Hứa, tôi thấy việc này không quan hệ với Quốc Hoa. Tính cách của hắn cũng không phải người gây chuyện, cho dù hắn gây chuyện thì trước mặt viện trưởng Du hắn cũng không dám to gan như vậy.

Hứa Nam Hạ cầm máy gọi cho Du Vân Vân hỏi rõ vấn đề, nghe xong vẻ mặt ông mới tốt hơn một chút.
- Ừ, cứ làm theo ý của em đi. Khách đến ăn cơm, khách sạn không đảm bảo được an toàn thì còn mở cửa kinh doanh gì chứ?

Ý của Hứa Nam Hạ là không muốn làm ầm lên miễn có người nói ra nói vào. Biết Long Nam Sinh điều động cảnh sát vũ trang, bí thư Hứa tức giận nói:
- Bảo hắn rút người về.

Cao Nguyên nhỏ giọng khuyên.
- Bí thư, tôi thấy giám đốc Long làm vậy khá chu đáo. Ngài nghĩ xem đám người kia dùng gậy gộc đập xe, nếu đánh viện trưởng Du thì sao?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.