Dương Vũ Đông và Nhạc Hòa khá giữ khoảng cách, không rõ ràng như Hoa Lâm, đây là do thân phận và địa vị khác nhau. Hai người đều là cán bộ cấp phó giám đốc sở, Nhạc Hòa còn kiêm phó bí thư thị ủy, là người nắm giữ hệ thống chính pháp Bắc Câu. Tương Tiền Tiến giới thiệu với Du Phi Dương, bọn họ vui vẻ tới nhưng không cần nịnh nọt quá.
Hoa Lâm lại không e ngại, y chỉ là cấp phó, có việc không đến lượt y quyết định. Nịnh Du Phi Dương, ngày sau sẽ có cơ hội gặp bí thư Hứa.
Hiện trường khá thú vị, hai người giữ thân phận, nói cười khá hàm súc, nói tóm lại hai người không chú ý mấy tới Vương Quốc Hoa. Nói là anh em nhưng hắn không phải họ Du, Hứa gì cả. Đương nhiên Vương Quốc Hoa còn trẻ như vậy đã là cấp phó huyện cũng làm bọn họ giật mình. Biết đâu được chỗ dựa của người ta không kém bí thư Hứa thì sao? Cho nên nịnh nọt thì chưa nói nhưng duy trì quan hệ tốt là điều nên làm.
- Tiểu Vương rất được. Hai người Nhạc Hòa gần như đồng thanh tỏ vẻ, bọn họ có ý đầu tư mục tiêu chủ yếu và thứ yếu.
Du Phi Dương ở bên cạnh cũng có thái độ khác bình thường. Đi cùng Vương Quốc Hoa, Du Phi Dương luôn không ra vẻ. Đối với mấy người Nhạc Hòa, y đều nói năng thận trọng, giữ khoảng cách nhất định. Du Phi Dương cũng không phải muốn ra vẻ mà là do mình là con trai duy nhất trong nhà, rất nhiều lúc lời nói hành vi của y có thể đại biểu Hứa Nam Hạ ở trình độ nhất định. Ít nhất người trong nhà nước nghĩ như vậy, nếu không đám con cháu quan chức sao làm mưa làm gió được? Nếu không ra vẻ một chút thì thì người ta có thể nói anh dễ gần, có người nói anh không đủ khí độ. Đây là một điều rất kỳ quái, ở trong vòng tròn thì muốn không nghĩ tới cũng khó khăn.
Tương Tiền Tiến giới thiệu hai vị này cũng có ý của mình. Bọn họ coi Vương Quốc Hoa giống Hoa Lâm, đều là đến gặp cho quen mặt. Vì thế cũng không quá chú trọng Vương Quốc Hoa.
Du Phi Dương không cố gắng giải thích, y chỉ chủ động nói đây là anh em của tôi. Năm người dần tạo thành Du Phi Dương nói với hai vị Nhạc Hòa, Hoa Lâm lại chủ động đến gần Vương Quốc Hoa.
Hoa Lâm không phải trưởng ban, làm phó cần chú ý quan sát người khác. Vì thế Hoa Lâm nhìn Vương Quốc Hoa khác hai vị Nhạc Hòa. Hoa Lâm cảm thấy Du Phi Dương rất tôn trọng Vương Quốc Hoa, điểm này từ cử chỉ, lời nói là y nhận ra ngay. Một người có thể khiến con của bí thư tỉnh ủy tôn trọng cũng đáng để mình tôn trọng. Điều này rất đơn giản, không phải nói Dương Vũ Đông và Nhạc Hòa thiếu sức quan sát chỉ là bọn họ có mục tiêu chủ yếu khác mà thôi.
Du Phi Dương ra nước ngoài một chuyến, sau khi về cũng lão luyện hơn, trưởng thành hơn, biết cách nói chuyện hơn, y còn không quên quan sát Vương Quốc Hoa và Hoa Lâm đang thân thiết nói chuyện. Nói chuyện một lát Vương Quốc Hoa tùy ý nói ra cái tên Cát Tiến Quân – bạn học ở trường Đảng tỉnh.
Lần này vẻ mặt Hoa Lâm hơi cứng lại vài giây, câu tiếp theo của Vương Quốc Hoa mới làm y khôi phục bình thường.
- Chẳng qua hình như Cát Tiến Quân có điểm hiểu lầm với tôi. Vương Quốc Hoa cười cười nói rõ vấn đề, Hoa Lâm lúc này mới nhỏ giọng nói: - Y có quan hệ trên tỉnh, bây giờ đã là phó thị trưởng. Vừa nói Hoa Lâm còn hậm hực nói: - Thằng này bò quá nhanh.
Nhắc đến trường Đảng tỉnh, Vương Quốc Hoa nhớ đến đám người Từ Chấn, cảm thấy cần tăng cường quan hệ mới được.
Đến trưa Dương Vũ Đông tỏ vẻ muốn mời khách, Du Phi Dương cười nói: - Không được, tôi phải về nhà, tết nên ở nhà không cho phép ăn cơm bên ngoài. Du Phi Dương nhìn như khách khí nhưng thật ra là có chút bực mình vì thái độ của hai người kia với Vương Quốc Hoa.
Ra khỏi khách sạn, Du Phi Dương lên xe nói: - Hai tên này mắt chó không thấy người.
Vương Quốc Hoa biết hắn nói gì nên cười khuyên. - Ông không thể lấy lý do mắng người được, đều là cán bộ cấp phó giám đốc sở, là người đứng đầu ở cơ quan, không nhìn đến một phó huyện như tôi là bình thường. Hơn nữa vầng hào quang của ông ở đó cơ mà.
Du Phi Dương thấy cũng đúng nên cười nói: - Vậy chỉ trách bọn họ mù mắt, tôi lúc đầu không phải nói rõ rồi sao, ông là anh em của tôi.
Vương Quốc Hoa biết hàm nghĩa trong câu này của Du Phi Dương, hắn có chút cảm động nói: - Tôi đưa ông về, lát nữa đi chúc tết mấy bạn học ở trường Đảng tỉnh.
Du Phi Dương cười nói: - Được, xong thì gọi cho tôi. Vương Quốc Hoa không mời Du Phi Dương đi cùng là vì không muốn Du Phi Dương thêm phiền, Du Phi Dương biết rõ.
Từ Chấn nhận được điện tuy không biết là ai nhưng rất khách khí nói: - Alo, ai đó.
Vương Quốc Hoa cười nói: - Tôi, Vương Quốc Hoa, trưởng phòng Từ xem ra bận việc nên quên rồi.
Từ Chấn cười ha hả nói: - Cậu đó, rõ ràng là cậu quên anh em.
Vương Quốc Hoa nói: - Đâu có, bây giờ không phải đến chúc tết mọi người sao? Tôi không như các anh, là lãnh đạo chủ yếu của cơ quan, tôi làm gì cũng theo ý lãnh đạo, không mấy khi có tự do.
Từ Chấn nói: - Ở tỉnh thành à, tốt quá. Dương Bân đang ở chỗ tôi, cậu mau tới câu lạc bộ Tinh anh phố Hồng Kỳ, tôi chờ cậu ở dưới lầu.
Từ Chấn nhắc tới Dương Bân, Vương Quốc Hoa không khỏi nhớ đến chuyện Cát Tiến Quân và Dương Bân có tranh chấp. Bây giờ Cát Tiến Quân thành phó thị trưởng. Chẳng qua Vương Quốc Hoa không hề lo lắng, bên chính quyền thị xã còn có Nghiêm Hữu Quang, bên thị ủy mình chỉ cần quan hệ tốt với mấy người Dương Vũ Đông, Hoa Lâm thì Cát Tiến Quân cũng làm gì được mình.
Vương Quốc Hoa tới nơi, Từ Chấn và Dương Bân đã ở dưới lầu chờ một lúc. Trong số các bạn học ở trường Đảng tỉnh khóa đó, Từ Chấn thích nhất là Vương Quốc Hoa. Từ Chấn là con nhà quân đội, Vương Quốc Hoa dám can đảm ra mặt vì Dương Bân, y nhớ trong lòng. Nói nghiêm trọng một chút đừng nhìn bản thân câu chuyện không lớn nhưng có thể thấy được người như Vương Quốc Hoa mà ở trong quân đội thì lên chiến trường có thể chắn đạn giúp anh.
Người như vậy có ai không thích quan hệ. Dương Bân cũng cảm kích Vương Quốc Hoa, đồng thời cũng có chút thành phần khác đó là Lãnh Vũ. Khách quan mà nói, Dương Bân chú ý vế sau hơn.
Vương Quốc Hoa vừa xuống xe, Từ Chấn đã đi lên ôm hắn, đấm vai: - Tôi nói cậu sao giờ mới nhớ đến mấy ông anh này.
Dương Bân cười cười đi lên nói: - Lát tự giác chút, đừng để mấy anh ra tay.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói: - Xem ra làm lỡ bữa tiệc của hai ông anh rồi.
Từ Chấn nói: - Không có chuyện này, làm ngoại thương kinh doanh với nước ngoài đều là tôi nhờ người, hôm nay chỉ là mọi người tụ tập một chút, chúc mừng Dương Bân cuối cùng đã ra được ngoài. Cậu đoán xem Dương Bân tới đâu?
Vương Quốc Hoa thấy Dương Bân cười hơi lạ nên cũng có câu trả lời đại khái, hắn ra vẻ cao thâm nói: - Cái này quá rõ, không cần suy nghĩ cũng biết.
- Không được tránh né, thành thật trả lời nếu không lát nữa gọi chục em tới hiếp cậu. Từ Chấn nói hơi thô nhưng cố ý vì muốn xem phản ứng của Vương Quốc Hoa.
- Mười người, tốt hơn hết là gọi 50, đứng thành hàng rồi cho anh biểu diễn cái gọi là bắn bia thịt. Từ Chấn nghe xong trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa: - Xong rồi, xong rồi, Vương Quốc Hoa học thói xấu. Ngoài miệng nói vậy nhưng Từ Chấn khá vui vẻ, Vương Quốc Hoa này không ra vẻ.
Từ Chấn đâu biết trước Vương Quốc Hoa có trò gì chưa làm? Mấy chuyện gái mú này hắn biết quá nhiều.
Vương Quốc Hoa cười nói với Dương Bân: - Nhân dịp tết đang rảnh, anh đi một chuyến, toi giới thiệu anh với trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy – Tằng Trạch Quang, tôi trước từng làm thư ký cho lãnh đạo. Hai năm nay trưởng ban Tằng từ bí thư huyện ủy lên thường vụ thị ủy, giờ thành trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy.
Dương Bân nghe xong càng cười tươi hơn.
- Tôi còn nghĩ sẽ giúp cậu, không ngờ lại là cậu giúp tôi. Không nói, lát tôi uống ba chén. Nói xong Dương Bân đi lên thân thiết ôm vai Vương Quốc Hoa.
Ba người vào phòng, Từ Chấn đưa thực đơn cho Vương Quốc Hoa: - Cậu gọi đi.
Vương Quốc Hoa cười nói: - Đừng, nơi này tôi không quen, Từ ca gọi đi. Tôi nhớ rõ Từ ca bảo sẽ thanh toán đó. Từ Chấn nghe vậy cũng thấy vui. Vương Quốc Hoa biểu hiện tự nhiên làm y rất thoải mái.
Dương Bân còn đang đặt ở quận Lưỡng Thủy, y cười nói: - Lần này tôi có thể tới quận Lưỡng Thủy đều do lão Từ giúp sức, Dương Bân vô dụng phải nhờ anh em giúp đỡ.
Lời nói rất đẹp, một tia không hài lòng của Từ Chấn biến mất ngay. Y cười cười cầm thực đơn gọi món. - Uống gì?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói - Bia đi, vừa uống vừa nói chuyện.
Từ Chấn có chút kinh ngạc nói: - Ha ha, Quốc Hoa bây giờ là lãnh đạo, đưa ra quyết định cũng mang chút quan uy, làm anh đây sợ quá.
- Vậy sao? Sao tôi không biết? Vương Quốc Hoa cười cười sờ mặt mình. - Quan uy, ha ha, không giấu hai vị lão ca, sau tết tôi sẽ sang huyện Phương Lan – thị xã Bắc Câu làm phó chủ tịch thường trực. Còn nhớ Cát Tiến Quân không? Hắn bây giờ là phó thị trưởng thị xã Bắc Câu.