Bản thân bà ấy nhanh chóng mở nắp bếp lò than tổ ong, lò than được đốt lên, chẳng mấy chốc mà cả căn phòng ấm áp trở lại.
Vừa bước vào nhà, chủ nhiệm Lâm đã quan sát xung quanh.
Cách bài trí trong nhà của nhà họ Thẩm, nói là giàu có thì cũng không hẳn là giàu có. Chỉ là mọi thứ được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Chỉ là trong nhà rất ấm áp.
Ông ấy nhìn chằm chằm vào bếp lò than tổ ong, quả nhiên là cả ngày không tắt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cũng có thể coi là một gia đình giàu có thực sự.
Dù sao thì than tổ ong rất đắt, cũng không dễ mua, là vật tư khan hiếm, đều được cung cấp có hạn.
Tất nhiên, ngay cả khi không được cung cấp có hạn, thì cũng không có mấy gia đình nỡ đốt bếp lò than cả ngày.
Quá lãng phí.
Chỉ cần nhìn vào những chi tiết này là biết ngay có phải là gia đình giàu có hay không.
Nghĩ đến đây, thái độ của chủ nhiệm Lâm dịu đi đôi phần, ông ấy nhìn Thẩm Mỹ Vân, ánh mắt thoáng chút kinh ngạc, quả nhiên là một cô gái đẹp như tiên.
Nhìn thế này, thì nghĩa cử của ông ấy càng đúng đắn hơn.
Vì vậy, chủ nhiệm Lâm lên tiếng: "Nếu tôi đoán không nhầm thì cô muốn đến tỉnh Hắc để đoàn tụ với gia đình nhỉ?"
Thái độ này hoàn toàn khác với thái độ bên ngoài.
Thẩm Mỹ Vân không khỏi giật mình, suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn gật đầu.
Nếu đối phương có ác ý với nhà họ, thì trước đó đã không giúp họ rồi.
"Tôi đã phê duyệt cho cô đến tỉnh Hắc, cơ quan thanh niên trí thức của chúng tôi cho phép cô mang theo con gái đi cùng." Sau đó ông ấy đổi giọng: "Nhưng có một điều nhé."
Thẩm Mỹ Vân: "Ông cứ nói."
"Con gái cô được ghi tên dưới tên cô, không được chiếm đất, ngoài ra mọi chi phí đi tỉnh Hắc của con gái cô đều do cô tự chi trả."
Sợ Thẩm Mỹ Vân không hiểu, ông ấy giải thích thêm: "Ví dụ trong thời gian cô nhà họ Thẩm sản xuất nông nghiệp, mỗi ngày cô kiếm được năm công điểm, thì trên cơ sở đó, cô phải nuôi con gái mình."
"Đơn vị xã đội tiếp nhận thanh niên trí thức sẽ không chịu bất kỳ chi phí nào cho con gái cô."
Thẩm Mỹ Vân hiểu rồi: "Tôi biết."
"Tốt."
Chủ nhiệm Lâm nhận lấy cốc nước đường trắng mà Trần Thu Hà đưa cho, ngọt đến mức phát ngấy, ông ấy biết rằng nhà đối phương đang tiếp đãi ông ta theo cách trọng thị nhất.