Nghe vậy, Thẩm Hoài Sơn ừ một tiếng: "Ba vào nhà một lát."
Không lâu sau, ông ấy đi ra.
Ông ấy cầm hai hộp đồ lớn, bên trong có d.a.o mổ mà ông quý trọng, là hàng nhập khẩu từ Đức.
Và một ít tài liệu y học ở nước ngoài.
Nó là thứ có thể cứu mạng, nhưng đồng thời, đối với Thẩm Hoài Sơn mà nói, bây giờ nó cũng là thứ có thể lấy mạng người.
"Cất đi."
"Nếu có thể, đừng bao giờ lấy nó ra."
Nói xong, Thẩm Hoài Sơn tự giác xoay người nhìn ra chỗ khác.
Miên Miên nhìn Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân gật đầu, con bé lập tức cất chúng đi.
Quay đầu thấy mấy thứ đó đã biến mất,
Trần Thu Hà ngẫm nghĩ một lát, cũng vào nhà lấy ra hai cái hộp một lớn một nhỏ, hộp nhỏ đựng cá đỏ dạ*.
(*) Cá lù đù vàng lớn là một loài cá trong họ cá lù đù phân bố chính là ở vùng biển Tây Bắc Thái Bình Dương, eo biển Đài Loan, tập trung nhiều nhất tại các vùng biển nông từ Quảng Đông, Phúc Kiến xuống đến Vịnh Bắc Bộ ở miền bắc Việt Nam và cả tại ven biển miền trung và miền nam Ở Việt Nam, chúng còn được gọi là cá đỏ dạ.
Tổng cộng có sáu con cá đỏ dạ lớn, xếp thành hai hàng chồng lên nhau.
Một cái hộp to khác đựng tranh chữ danh gia và sách vở.
Đây là báu vật mà tổ tiên truyền lại, hôm nay lại thành ngọn nguồn tai nạn.
Trần Thu Hà định cho mấy thứ này một mồi lửa.
Hôm nay xem ra không cần.
"Cất hết đi."
Miên Miên làm theo.
Sau khi cất đi những đồ cần cất, họ cũng giải quyết xong vấn đề đầu tiên trong nhà.
Nhưng, vẫn còn một chuyện quan trọng nhất.
Bốn người ngồi trên bàn Bát Tiên, đóng cửa phòng lại.
Thẩm Hoài Sơn nói: "Mỹ Vân, nếu con từ chối xem mắt, cũng không lập gia đình, vậy ba hỏi con, con muốn làm gì?"
Chẳng lẽ thật sự muốn đeo cái danh phần tử xấu như họ à?
Thẩm Mỹ Vân không vội trả lời, mà hỏi ngược lại: "Ba mẹ, nếu nhà chúng ta gặp khó khăn, ba mẹ sẽ bị lưu đày ở đâu?"
Nếu lưu đày là chuyện tất nhiên, vậy nhất định phải chọn chỗ nào thoải mái một chút.
Thẩm Hoài Sơn không ngờ con gái có thể tính tới nước này, xem ra con bé khôi phục rất tốt.