Tình yêu của anh là rõ ràng, là rầm rộ, thậm chí ngay cả thích cũng vậy.
Đây là thứ mà Thẩm Mỹ Vân chưa từng trải qua, cô luôn luôn là hàm súc nội liễm thậm chí là tự ti dè dặt.
Đứa trẻ mồ côi lớn lên, môi trường sống từ khi cô còn nhỏ đã không có cảm giác an toàn, lo được lo mất, sau lưng càng không có chỗ dựa, điều này cũng quyết định tính cách của Thẩm Mỹ Vân.
Không thể giống như Quý Trường Tranh như vậy, sống phóng túng không kiêng nể gì, tự do tùy tính.
Có thể có tính cách như Quý Trường Tranh, từ nhỏ môi trường của họ chắc chắn rất tốt, ba mẹ của anh cũng nhất định rất yêu thương anh.
Sau lưng anh có chỗ dựa nhất định, mới có thể sống phóng túng tùy tính như vậy, mới có thể có dũng khí nói cho cả thiên hạ biết mình thích và yêu ai.
Dù sao, Thẩm Mỹ Vân không dám.
Cô từ trước đến nay đều không phải là người được thiên vị, cô quen với việc trốn sau người khác, lén lút trốn tránh, đi lặng lẽ nhìn trộm hạnh phúc thuộc về người khác.
Cho đến khi——
Hiện tại, hạnh phúc giáng lâm trên người cô, cô có ba mẹ yêu thương cô, có người yêu yêu thương cô.
Cô nhận được sự thiên vị, lại rõ ràng như vậy.
Thậm chí, không có bất kỳ che giấu nào, cũng muốn được tuyên bố cho cả thiên hạ biết sự thiên vị ấy.
Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân không nhịn được cười, là loại cười chân tâm thực ý, cũng mang theo vài phần ấm áp.
"Quý Trường Tranh."
Cảm ơn anh.
Cô trong lòng nhẹ nhàng nói.
Quý Trường Tranh mặc dù không nghe thấy, nhưng anh dường như hiểu được một chút, anh đứng trong đám người ồn ào, hướng về phía trước cười phóng túng, anh muốn đem người yêu của mình, muốn đem hạnh phúc của mình, đi tuyên bố cho cả thiên hạ biết.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh muốn công bố tất cả sự yêu thích của mình cho mọi người biết.
Quý Trường Tranh cũng nhất định sẽ làm như vậy, anh giống như một đứa trẻ hiến tặng bảo bối, ôm máy thu thanh sải bước đi đến trước mặt Thẩm Mỹ Vân.