Tuy nhiên, Quý Trường Tranh dường như không có ý định để Trần Viễn trả lời, anh ta tự lẩm bẩm: "Hoa đẹp thì con gái chắc chắn thích, Mỹ Vân cũng thích."
Nói đến đây, anh ta ném hành lý xuống quay đầu vào trong núi.
Trần Viễn không nhịn được đuổi theo: "Không phải, anh định đi đâu vậy?"
Quý Trường Tranh: "Tôi nhớ là phía sau trường b.ắ.n có một hang động suối nước nóng, ở đó có hoa nở."
Điều này khiến trong lòng Thẩm Mỹ Vân dấy lên một cảm xúc khó tả, như thể sau trận tuyết đầu tiên gặp được ngày nắng rực rỡ, lớp băng mỏng manh dường như cũng có thể tan chảy.
"Quý Trường Tranh."
Cô nghe thấy mình gọi tên anh.
Quý Trường Tranh nhìn cô, nụ cười trên khuôn mặt anh chân thành và nồng nhiệt, nhưng giọng điệu lại có chút do dự: "Mỹ Vân, em có thích không?"
Bông hoa vẫn đang được đưa ra giữa không trung, cách nhau bởi khung cửa sổ bằng gỗ, một người bên trong, một người bên ngoài, chỉ có hương thơm nồng nàn lan tỏa.
Thẩm Mỹ Vân không nói gì, chỉ đưa tay ra nhận lấy bó hoa sắp héo úa, trong lòng thầm nghĩ rằng không ai có thể từ chối một chàng trai trẻ chân thành và nhiệt tình thế này được.
Cô cũng không ngoại lệ.
Thẩm Mỹ Vân nhận lấy hoa, đưa lên mũi ngửi ngửi, hương thơm nồng nàn, lưu luyến mãi không tan.
"Thích."
Cô nghe thấy mình trả lời như vậy, rồi lại hỏi: "Mùa này anh tìm đâu ra loại hoa này vậy?"
Mùa tuyết vừa tan, đừng nói đến hoa, ngay cả cỏ xanh cũng chưa chắc đã nhìn thấy.
Nghe cô nói thích, ánh mắt Quý Trường Tranh lập tức sáng lên: "Hoa này nở bên ngoài suối nước nóng, nếu em thích, lần sau anh sẽ hái cho em."
Thẩm Mỹ Vân: "Hái rồi, lại phải mang theo hàng ngàn dặm xa xôi đến cho em à?"
Lần này, Quý Trường Tranh im lặng. Sau một hồi trầm mặc, anh mới nói: "Em thích là được rồi."
Miễn là Thẩm Mỹ Vân thích, anh làm gì cũng được.
Thẩm Mỹ Vân: "Quý Trường Tranh, anh đừng như vậy."
Nghe Thẩm Mỹ Vân nói vậy, Quý Trường Tranh đột ngột ngẩng đầu lên nhìn cô: "Mỹ Vân, em không thích anh làm vậy à? Hay là em không thích anh?"
Trong mối quan hệ này, Quý Trường Tranh luôn là người lo lắng và bất an.
Thẩm Mỹ Vân: "Không phải."
Cô giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve quầng thâm dưới mắt Quý Trường Tranh: "Anh đã thức trắng cả đêm à?"
Cái chạm đột ngột của cô khiến Quý Trường Tranh rùng mình, như thể cả người bị điện giật. Anh giơ tay nắm lấy tay Thẩm Mỹ Vân.
Giọng điệu của anh cũng theo đó mà kinh ngạc hơn vài phần: "Em lo cho anh à? Em lo cho anh đúng không?"
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy không có gì phải che giấu, cô gật đầu: "Đương nhiên rồi, anh đi đi về về cả đêm chỉ để tặng một bông hoa, em thấy không đáng."
Cô đã không còn ở độ tuổi thiếu nữ nữa, cô trân trọng hơn những điều giản dị trong cuộc sống và sự quan tâm lẫn nhau giữa hai người.
Những hành động tặng hoa này có thể khiến cô tạm thời ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà thôi. Sau đó cô sẽ cân nhắc đến những mặt lợi và hại, xem liệu những điều này có ảnh hưởng đến cuộc sống thực tế của họ hay không.
Nói cho cùng, Mỹ Vân chưa bao giờ tự nhận mình là một người lãng mạn, ngược lại, cô khá tẻ nhạt.
Tẻ nhạt đến mức khó tin.
Nghe xong những lời này, Quý Trường Tranh bỗng thấy xót xa: "Mỹ Vân."
Anh gọi tên cô.
Cách cửa sổ, cách sương mù buổi sáng, khuôn mặt xinh đẹp của Mỹ Vân dường như trở nên mờ ảo.
"Lúc được tặng hoa, em có bất ngờ không?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Có bất ngờ, nhưng ——" Cô sẽ lo lắng nhiều hơn, chẳng hạn như việc đi lại suốt đêm có ảnh hưởng đến sức khỏe của đối phương hay liệu có xảy ra tai nạn hay không.
Vân vân và mây mây.
"Thẩm Mỹ Vân." Quý Trường Tranh gọi cả tên lẫn họ của cô, rất nghiêm túc dạy bảo: "Em không cần lo lắng về những chuyện đó, chỉ cần em có được một khoảnh khắc bất ngờ là đủ rồi."
"Việc còn lại cứ để anh lo."
Cô chỉ cần vui vẻ, hạnh phúc và bất ngờ là được.
Thẩm Mỹ Vân có chút bối rối, đây là lần đầu tiên cô nghe những lời này từ Quý Trường Tranh và cũng là lần đầu tiên cô trải qua những điều này.
Trong quá khứ, sau khi kết hôn với Triệu Kiến Vũ, cô đã luôn phải lo toan cho gia đình, quán xuyến mọi việc nhà cho anh ta.
Đừng coi thường năm chữ "quán xuyến mọi việc nhà" này.
Mùa này, chỉ có nơi đó mới có.
Trần Viễn: "Không phải, anh không đi xe à?"
"Đi chứ, nhưng tôi không thể đi tay không được."
Quý Trường Tranh buộc dây giày, chạy đến suối nước nóng ở phía sau trường bắn, quãng đường bình thường mất gần một tiếng, anh ta chỉ mất nửa tiếng để đi về.
Khi anh ta đến ga một lần nữa, trên tay cầm bó hoa màu đỏ, loại hoa nở vào mùa này thực sự rất bắt mắt.
Đến nỗi, rất nhiều người trên đường đều nhìn anh ta.
Quý Trường Tranh như không nghe thấy, anh ta đi cả đêm, vào khoảng hơn sáu giờ sáng, cuối cùng cũng đến nơi ở của Thẩm Mỹ Vân.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ là vào thời điểm này, có vẻ như Mỹ Vân vẫn chưa dậy.
Quý Trường Tranh ngồi xổm dưới gốc cửa sổ, anh ta cầm bó hoa ngủ gật, mãi đến gần bảy giờ, bên trong mới truyền đến tiếng động sột soạt.
Tiếp theo, cửa sổ kêu cót két một tiếng.
Quý Trường Tranh lập tức tỉnh dậy, anh ta cầm bó hoa màu đỏ, không nhịn được mím môi cười một cái, sau đó hít một hơi thật sâu, đưa tay ra trao bó hoa màu đỏ đó một cách cẩn thận.
Bó hoa từ một bên, từ từ di chuyển đến vị trí giữa cửa sổ.
Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy bó hoa đột ngột xuất hiện, cô vô thức sửng sốt, định nhìn kĩ thì đột nhiên bó hoa biến mất.
Bên ngoài cửa sổ, Quý Trường Tranh hơi khó chịu thu hồi bó hoa, anh ta nhận ra rằng bó hoa đã bị đè một đường, những bông hoa đang nở cũng theo đó mà héo úa.
Cú tóm bất ngờ khiến Quý Trường Tranh suýt hét lên, may mà tâm lý anh khá mạnh mẽ, nếu không thì sợ rằng đã kêu lên rồi.
Anh nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa sổ.
"Là anh."
Nghe tiếng gọi, Thẩm Mỹ Vân lập tức buông tay, nhìn theo âm thanh và bắt gặp một khuôn mặt quá mức tuấn tú hiện ra trước mắt, chỉ có điều mí mắt của anh có hai quầng thâm, rõ ràng là do thức trắng cả đêm.
Có lẽ vì trời đã tối, mà Quý Trường Tranh lại còn xuất hiện trước cửa nhà mình, hoặc là do nhìn anh bên ngoài cửa sổ, khiến Thẩm Mỹ Vân vô cùng ngạc nhiên: "Quý Trường Tranh, anh làm gì ở đây?"
Giọng nói của Thẩm Mỹ Vân cao hơn hẳn bình thường, bỗng nhận ra điều gì đó, cô vội vàng che miệng quay lại nhìn Miên Miên đang ngủ say, tứ chi dang rộng.
Thấy Miên Miên vẫn còn đang ngủ, Thẩm Mỹ Vân mới thở phào nhẹ nhõm.
Bị bắt gặp đột ngột, Quý Trường Tranh có chút lo lắng, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân, anh lập tức nở nụ cười: "Mỹ Vân, tặng, tặng cho em này."
Nụ cười rạng rỡ và lời nói lắp bắp có lẽ có thể thể hiện rõ tâm trạng của Quý Trường Tranh lúc này.
Vừa vui mừng, vừa xúc động và đương nhiên cũng xen kẽ lo lắng.
Đó là phản ứng chân thật của anh sau một chặng đường dài vất vả, khi gặp được người con gái mình yêu thương.
Lúc này, Thẩm Mỹ Vân mới cúi xuống nhìn bông hoa, những cánh hoa đỏ rực rỡ đã mất đi một ít độ ẩm, có phần héo úa, nhưng vì được người ta cố ý sắp xếp cẩn thận nên mỗi cánh hoa đều được chống lên, thậm chí trên cánh hoa còn có một số nếp.
Rõ ràng, bông hoa này đã được mang theo bên mình từ lâu, chỉ để có thể trao tận tay cô trong thời gian sớm nhất.