Cứ như vậy, khi về Trần Hà Đường khiêng một đống nặng, Thẩm Mỹ Vân dùng cỏ buộc mang cá, một tay xách một con cá trắm cỏ lớn.
Kể cả Miên Miên cũng không ngoại lệ, trong tay cô bé dùng dây cỏ buộc một xâu ba con cá rô nhỏ, vừa đi vừa xách.
Vui vẻ không thôi.
"Mẹ ơi, lần sau con còn muốn đến bắt cá."
Miên Miên cười rất vui giống như một cậu mèo con.
Thẩm Mỹ Vân cũng vui vẻ, chỉ có thể nói hoạt động bắt cá này thực sự thích hợp để giải tỏa căng thẳng, đặc biệt là cảm giác đến rồi không về được.
Quá đã.
Cô vui vẻ đồng ý: "Về rửa mặt, thay áo bông vào, mẹ lại dẫn con đi."
Bên cạnh, Trần Hà Đường nhìn cảnh này không khỏi mỉm cười: "Năm xưa cậu dẫn A Viễn đến bắt cá cũng dạy thằng bé như vậy."
Lời vừa dứt, sắc mặt ông ta đã ảm đạm xuống.
A Viễn của ông ta đã đi hơn mười năm rồi, không còn tin tức gì nữa.
Chỉ là cảnh tượng hôm nay, lại khiến ông ta nhớ đến thằng bé.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, cũng không cười nữa, mà vỗ vỗ tay Trần Hà Đường.
Ba người lặng lẽ về đến nhà.
Chỉ là vừa về đến nhà đã nhìn thấy một người đàn ông ta đang ngồi xổm ở cổng hàng rào hút thuốc.
Người đàn ông kia dường như cũng nhận ra có người từ bên ngoài tới, lập tức dập tắt điếu thuốc trên tay, ngẩng đầu nhìn về phía đó.
Đầu tiên ông ta nhìn thấy khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp của Thẩm Mỹ Vân, trong mắt ông ta thoáng qua kinh ngạc, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Miên Miên, trên người Miên Miên vì bắt cá nên dính đầy bùn đất, khuôn mặt cũng lem luốc như mèo con.
Điều này khiến Lâm Chung Quốc vô thức cau mày, thậm chí ánh mắt nhìn Thẩm Mỹ Vân cũng có chút trách móc.
"Cháu là Miên Miên? Cô chăm sóc trẻ con thế nào vậy?" Câu trước câu sau đều mang theo vẻ uy nghiêm và khắt khe của kẻ bề trên.
Lời này vừa thốt ra, Thẩm Mỹ Vân vô thức che Miên Miên ra sau, nói thật cô rất không thích giọng điệu và ánh mắt của đối phương.
Ánh mắt đó ẩn chứa một chút chiếm hữu, như thể Miên Miên là vật sở hữu của ông ta vậy.