Cứ thế ôm Miên Miên, dỗ dành cho đến khi cô bé ngủ say, nhưng Thẩm Mỹ Vân lại không ngủ được. Cô đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, ánh mắt đăm đăm nhìn ra bãi đất mênh m.ô.n.g bên ngoài cửa sổ.
Hào quang của cốt truyện sắp nhắm vào con gái cô rồi.
Cô... phải làm sao đây?
Quý Minh Viễn đã sa ngã.
Miên Miên sắp sa ngã, cô thực sự có cách nào giải quyết không?
Là một người mẹ, Thẩm Mỹ Vân phát hiện ra rằng lần đầu tiên cô cảm thấy bế tắc....
Sáng hôm sau, Thẩm Mỹ Vân thăm dò hỏi con gái: "Miên Miên, con có biết tối qua, con có tỉnh dậy tìm mẹ không?"
Thực ra, cô muốn hỏi Miên Miên hơn, con có còn nhớ Lâm Lan Lan không?
Nhưng không ngờ Miên Miên dường như không biết gì cả, cô bé dừng tay đan châu chấu bằng cỏ, tò mò nhìn Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ ơi, tối qua con có tỉnh dậy không ạ?"
"Con không biết à."
Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân tạm thời yên tâm đôi chút, chỉ là cô cũng chỉ yên tâm được một lúc mà thôi.
Đêm hôm đó, Miên Miên lại nói những lời ngớ ngẩn: "Lâm Lan Lan, cầu xin cô, cầu xin cô, đừng cướp ba mẹ của tôi được không?"
"Tôi chỉ có họ thôi."
"Tôi cũng chỉ có họ thôi."
Giọng nói nghẹn ngào cùng ngữ khí tuyệt vọng, khiến Thẩm Mỹ Vân lạnh cả người, cô ôm chặt Miên Miên vào lòng. Đêm đó, cô không chợp mắt.
Cô cúi đầu nhìn khuôn mặt bình yên của con gái, trên mặt cô bé vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt, vừa đáng thương vừa đau lòng.
Là một người mẹ, bảo vệ con gái là bản năng.
Vì con gái, cô có thể làm bất cứ điều gì....
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhà họ Lâm.
Lâm Chung Quốc ngồi ở vị trí đầu tiên của bàn bát tiên, anh ta cầm trên tay một đôi đũa đang ăn cơm, điều kiện nhà họ Lâm khá tốt.
Đến nỗi trên bàn toàn là cơm trắng tinh, không pha chút lương thực nào.
Lâm Chung Quốc liếc nhìn Lâm Lan Lan đang cúi đầu ăn cơm trên bàn, không nhịn được nói: "Lan Lan, sao từ hôm đi lạc về, con lại như mất hồn vậy?"