"Vậy cháu có muốn thử với cô gái cháu thích không?"
Cái này...
Lần này Quý Minh Viễn trầm mặc, không biết qua bao lâu, cậu ta ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: "Chú, cháu muốn thử."
Quý Trường Tranh không bất ngờ: "Vậy chú ở đây chờ cháu."
Anh giơ đồng hồ lên, xoay nhẹ một chút rồi bình tĩnh nói: "Cho cháu một tiếng."
Nghe vậy, Quý Minh Viễn không quay đầu lại, chạy tới chỗ Thẩm Mỹ Vân.
Còn Quý Trường Tranh ngồi tại chỗ, anh lẳng lặng nhìn bóng lưng rời đi của đối phương.
Kỳ thật, anh biết cô gái Minh Viễn thích sẽ không nhận lời nó.
Nhưng hắn còn bảo Minh Viễn đi hỏi, chẳng qua là để Minh Viễn hết hy vọng mà thôi.
Chia rẽ từ bên ngoài là cách tốt nhất không làm tổn thương mối quan hệ giữa họ, không có ngoại lệ. Đây là biện pháp Quý Trường Tranh trằn trọc cả đêm mới nghĩ ra.
Đợi Quý Minh Viễn rời đi, Quý Trường Tranh ngửa đầu nhìn bầu trời xám xịt, rơi vào trầm mặc.
*
Quý Minh Viễn chạy một mạch từ khoảnh ruộng của đại đội Tiền Tiến đến nơi Thẩm Mỹ Vân đang ở.
Ước chừng gần hai mươi phút, cậu ta không dừng lại dù chỉ một giây.
Đây là lần bồng bột nhất trong cuộc đời Quý Minh Viễn.
Cậu ta vứt bỏ sự dịu dàng và dè dặt của ngày xưa, lần đầu tiên, cậu cố gắng vì cô gái mà mình thích.
Lúc cậu ta đến chuồng heo thời điểm, Trầm Mỹ Vân đang hầu hạ A Hoa, A Hoa hình như rất hưởng thụ, nó ưỡn cái bụng to làm tổ bên trong chuồng heo.
Không biết Thẩm Mỹ Vân lấy được một cái cào nhỏ từ đâu, cô đang gãi ngứa cho A Hoa.
Bất ngờ hơn là Thẩm Mỹ Vân bịt kín toàn thân, đến tay cũng không chừa.
Chỉ có một đôi mắt lộ ra bên ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng này...
Quý Minh Viễn hơi cạn lời, cậu điều chỉnh hô hấp, gọi người bên trong: "Thanh niên trí thức Thẩm."
Thẩm Mỹ Vân nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn, Quý Minh Viễn mới chạy sang nên mặt đỏ bừng, một giọt mồ hôi chảy xuống từ xương mày.
Lịch sự và tuấn tú.
Thẩm Mỹ Vân không ngờ lại gặp Quý Minh Viễn ở đây, cô sửng sốt, lập tức đứng lên đi về phía Quý Minh Viễn.