Nói chung, anh ta thường tới đưa thư cho đội sản xuất mỗi tuần một lần. Nếu như trong đội sản xuất có người cần gấp thì sẽ trực tiếp đi tới bưu cục công xã tìm thư của mình.
Nghe nói không có thư của mình, Quý Minh Viễn có chút thất vọng.
Vừa định xoay người rời đi đã thấy Thẩm Mỹ Vân đưa Miên Miên lại. Quý Minh Viễn hơi dừng một chút.
Thẩm Mỹ Vân chào hỏi cậu ta: "Thanh niên trí thức Quý."
Quý Minh Viễn gật đầu. Dường như cậu ta còn định nói chuyện với Thẩm Mỹ Vân thêm hai câu, tiếc là Thẩm Mỹ Vân không hề có ý định nói chuyện.
Cô đi tới bên cạnh người đưa thư, hỏi một câu: "Có thư của Thẩm Mỹ Vân không?"
Người đưa thư cúi đầu nhìn tên trên lá thư, tìm kiếm một vòng rồi lắc đầu: "Không có."
Lần này, Thẩm Mỹ Vân cũng thở dài rồi liếc nhìn Quý Minh Viễn một cái.
"Thư của cậu cũng chưa được người ta trả lời lại?"
"Cô cũng vậy?"
Hai người nhìn nhau cười, đồng thời cảm thấy đối phương có chút đáng thương.
Ngày nào cũng mong thư.
"Cô gửi thư cho người nhà à?"
Sau khi chào tạm biệt người đưa thư, Quý Minh Viễn vừa đi về điểm thanh niên trí thức vừa hỏi.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Cho một - người bạn."
Cô định nói là ân nhân những nghĩ lại thì thân phận bạn bè có vẻ thích hợp hơn.
"Cậu thì sao?"
Thẩm Mỹ Vân hỏi.
Quý Minh Viễn mỉm môi. Cậu ta nhẹ nhàng nói: "Tôi gửi cho người nhà của tôi."
Cậu ta mặc một cái áo bông màu lam, vô cùng trưởng thành. Có vẻ cậu ta cực kì thích hợp với màu xanh đen, làm nổi bật làn da trắng nõn cùng đôi môi ửng hồng.
Nhưng đây là vẻ bề ngoài của cậu ta, hoặc nên nói là dáng vẻ mà Quý Minh Viễn muốn mọi người thấy mà thôi.
Ít nhất thì Thẩm Mỹ Vân cũng sẽ bị mê hoặc bởi bề ngoài của cậu ta.
Một chàng trai sạch sẽ, khí chất cao nhã.
Điều này cũng khiến Thẩm Mỹ Vân cảm thấy yên tâm. Nếu tính ra đối phương cũng không lớn tuổi hơn Miên Miên là mấy.
Nghĩ tới đây, cô mỉm cười cổ vũ cậu ta: "Vậy người nhà cậu rất nhanh sẽ trả lời lại cậu thôi."