"Nhìn doanh trưởng Quý cười vui như vậy khi biết người anh em của anh ấy gửi thư tới, ai không biết còn tưởng là vợ anh ấy gửi thư tới."
"Cũng đúng, tôi chưa bao giờ thấy dáng vẻ đó của doanh trưởng Quý."
"Hay là chúng ta đi nhìn lén đi, xem xem người anh em của Quý Trường Tranh viết gì cho anh ấy?"
Lời này vừa nói ra, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, có chút nóng lòng muốn thử.
"Không tốt lắm đâu, tới lúc đó nếu doanh trưởng Quý biết được sẽ đánh c.h.ế.t chúng ta."
"Cũng đúng."
"Không phải, tôi nói các cậu thật nhàm chán. Nếu người yêu hoặc vợ doanh trưởng Quý gửi thư cho anh ấy, chúng ta nhìn lén thì mới vui. Nhưng người anh em của doanh trưởng Quý gửi thư cho anh ấy, hai người đàn ông gửi thư cho nhau thì có gì hay?"
Lời này cũng rất hợp lý.
Đúng vậy.
Bọn họ rảnh rỗi không có việc gì làm lại đi nhìn lén hai người đàn ông viết thư?
Không phải giống như lúc tắm rửa, trong nhà tắm có một đám đàn ông sao, có gì hay
Nhìn lén đàn ông tắm rửa, không phải cũng không khác gì biến thái sao?
Vì thế mọi người quyết đoán từ bỏ suy nghĩ này.
Ký túc xá quân khu bọn họ là nhà ngang.
Nơi Quý Trường Tranh ở là một phòng hai người ở lầu 3.
Anh vươn chân dài, một bước lên ba bậc cầu thang. Chỉ thoáng chốc đã về tới ký túc xá.
Lúc này phòng ký túc xá trống không. Nói cách khác, bạn cùng phòng là chỉ đạo viên Ôn đã đi tới nhà ăn.
Phòng ký túc xá này sẽ là thiên hạ của một mình Quý Trường Tranh anh.
Anh kéo ghế dựa ra, ngồi cạnh bên cửa sổ, xoa xoa tay rồi chọn một lá thư trong hai lá thư.
Anh quyết định chọn lá thư mà người anh em kia gửi cho anh.
Nhưng sau khi xem xong, mày Quý Trường Tranh nhíu chặt lại: "Một tờ? Chỉ một tờ?"
Anh mở lá thư ra, nhìn cả trong ngoài.
Chỉ đạo viên Ôn cầm một cái lu tráng men bên trong có bốn cái bánh bắp xếp chồng lên nhau, trong miệng còn đang cắn một cái.