Sau khi làm sạch cơ bản rồi ông ta mới đưa cho Thẩm Mỹ Vân.
"Trong nhà chú còn nấm khô, chú lấy cho cháu một ít nhé?"
Nói xong câu này, dường như ông ta không đợi Thẩm Mỹ Vân trả lời mà đã trực tiếp vào nhà, xách một cái túi ra. Cũng có thể nói rằng số nấm đó là toàn bộ số hàng dự trữ của ông ta.
Trần Hà Đường là một thợ săn, ông ta sống một mình không thể nói là tốt, nhưng cũng không thể coi là tệ.
Nhưng trong tình huống này, khi biết Thẩm Mỹ Vân là con của em gái mình.
Ông ta gần như muốn gom hết mọi thứ tốt trong nhà, tích góp lại một lần rồi đưa hết cho Thẩm Mỹ Vân.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông ta chờ em gái, hoặc nói cách khác là chờ người thân đã quá lâu rồi.
Lâu đến mức ông ta sắp tuyệt vọng, thì người thân bỗng xuất hiện.
Đối với Trần Hà Đường đây là cơn mưa rào sau hạn hán, vì vậy ông ta muốn tặng hết nhiệt huyết của mình, cũng như tất cả những thứ ông ta cho là quý giá.
Tất cả đều dành tặng cho đối phương.
Đây là tình thương của người lớn dành cho trẻ nhỏ.
Thẩm Mỹ Vân cũng biết điều này, lúc đầu, cô còn nghĩ nếu tìm được chú rồi, nếu chú sống không tốt, cô sẽ dùng những thứ trong Bào Bào để giúp chú sống tốt hơn.
Nhưng không ngờ, cô còn chưa giúp chú thì.
Chú đã bắt đầu giúp cô rồi.
Cô thở dài, chỉ lấy một nắm nấm khoảng hơn chục cái, Trần Hà Đường thấy thế thì cau mày.
Cô mới giải thích: "Chú ơi, cháu chỉ cần một nắm nấm thôi, không cần nhiều như vậy đâu."
Trong Bào Bào cô có dự trữ đồ khô, chỉ là lấy ra cần có lý do.
Vì vậy, nhìn vào khía cạnh này, cô càng muốn dọn ra ngoài, bởi vì sau khi dọn ra ngoài, đóng cửa lại rồi sống cuộc sống riêng của mình.
Trần Hà Đường thấy cô thật sự không cần, vì vậy đã cất đi.
Ông ta nói rất bình tĩnh: "Vậy chú để dành cho mẹ cháu, hồi nhỏ mẹ cháu thích ăn nấm nhất."
Câu này vừa nói ra, xung quanh lập tức im lặng.
Thẩm Mỹ Vân cũng im lặng theo, cô đột nhiên hỏi: "Chú ơi, những năm qua, chú có đợi mẹ cháu không?"