Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Miên Miên nhà tôi tối qua chưa ăn no, tôi định nấu riêng cho con bé."
Muốn nấu chút đồ nóng cho con ăn.
Hầu Đông Lai: "Được, yên tĩnh một chút, còn nữa, củi dùng đến, đợi cô kiếm được công điểm rồi bù lại."
Mọi người đều sống tập thể, ngày thường đều cùng nhau đi nhặt củi, Thẩm Mỹ Vân mới tới, nếu nấu ăn riêng thì sẽ dùng đồ của tập thể.
Sau này tất nhiên phải bù lại.
Thẩm Mỹ Vân vẫn chấp nhận được quy tắc này, cô đáp một tiếng, định nói Miên Miên cởi quần áo rồi lên giường chui vào chăn.
Không ngờ Miên Miên lại lắc đầu, nắm lấy tay Thẩm Mỹ Vân, nhỏ giọng nói: "Mẹ, con đi học nhóm lửa với mẹ nhé."
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân sửng sốt một chút, Miên Miên tưởng cô không nghe rõ, nên lại nói một câu: "Con thấy anh Ngưu và cả anh Hổ, họ không chỉ biết nhặt củi mà còn biết nhóm lửa nấu cơm."
"Con muốn học."
Cô bé muốn học, sau này còn chăm sóc cho mẹ nữa.
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân im lặng hẳn hai phút, cô nghẹn ngào nói: "Được, mẹ dạy con."
Không chỉ cô phải học, mà Miên Miên cũng phải học.
Hai mẹ con đều phải cố gắng thích ứng với cuộc sống hiện tại.
Chỉ là, Thẩm Mỹ Vân đánh giá quá cao bản thân mình, cô tưởng mình có thể dạy được Miên Miên, không ngờ cô còn chẳng biết nhóm lửa trong bếp lò.
Mười phút sau, nhìn vào bếp lò chỉ có khói mà không có lửa.
Thẩm Mỹ Vân mặt mày xám xịt chìm vào sự im lặng kỳ lạ.
Miên Miên cũng vậy: "Mẹ, nhóm lửa khó quá."
Trước đây, khi mẹ nấu cơm, chỉ cần bật bếp ga một cái là xong, hoặc là bật bếp ga một cái, gọi đồ ăn ngoài.
Bây giờ nấu cơm còn phải nhóm lửa, đúng là phức tạp.
Thẩm Mỹ Vân thở dài, nói ra thì người khác có thể không tin, cô chỉ biết nấu cơm, chứ không biết nhóm lửa trong bếp lò.
Thấy mẹ thở dài.
Miên Miên an ủi cô: "Mẹ, không sao đâu, đợi con học được rồi, con nhóm lửa cho mẹ."
Thẩm Mỹ Vân xoa đầu cô con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, thương lượng với nó: "Cháo trứng tối nay không có rồi, hay là chúng ta ăn bánh bông lan trước, tạm thời vậy nhé?"