"Được rồi, nhiệm vụ bên Hứa Đông Thăng xảy ra sai sót, nhiệm vụ nhà họ Thẩm giao cho anh."
"Anh đi một chuyến."
Khi chủ nhiệm Lý cho rằng Quý Trường Tranh sẽ không từ chối.
Quý Trường Tranh lại nhìn ông ta bằng ánh mắt rất lạ: "Nhà họ Thẩm còn phải làm nhiệm vụ gì nữa?"
"Nhà cửa bị đập phá, người bị đánh, chủ nhiệm Lý muốn tôi đến nhà họ Thẩm làm gì?"
Lời nói này quá thẳng thắn.
Thẳng thắn đến mức chủ nhiệm Lý không trả lời được, ông ta vô thức nhìn chỉ đạo viên Ôn, ánh mắt như muốn hỏi.
Tên ngốc này từ đâu chui ra vậy?
Sao lại không hiểu được ý tứ ngoài lời của lãnh đạo.
Chỉ đạo viên Ôn nhìn mũi, coi như không thấy.
Không nhận được sự đáp lại từ chỉ đạo viên Ôn, chủ nhiệm Lý lại đập đầu vào tường.
"Đến nhà họ Thẩm, tất nhiên là để..."
Ông ta đổi cách nói: "Đồng chí Trường Tranh, Hứa Đông Thăng là đồng nghiệp của anh, cậu ấy bị người ta bắt nạt bên ngoài, anh là đồng nghiệp của cậu ấy, có phải nên đòi lại công bằng cho cậu ấy không?"
Quý Trường Tranh: "Không cần."
Chủ nhiệm Lý: "?"
Tên này quả là cứng đầu.
"Nếu anh không đi, tôi sẽ cử người khác đi."
Nghe vậy Quý Trường Tranh hơi nhíu mày, một lát sau lại giãn ra, chậm rãi nói: "Để tôi đi cũng được."
Chủ nhiệm Lý nhìn anh ta.
Quý Trường Tranh: "Chủ nhiệm Lý biết là nhà họ Thẩm ở đại viện hỗn loạn đến mức nào."
"Tôi đến đó khả năng cao là sẽ bị đánh."
Vân Mộng Hạ Vũ
Chủ nhiệm Lý muốn nói, một chàng trai cao to lực lưỡng như anh, xuất thân từ quân đội, lại sợ đám ô hợp ở đại viện đó sao?
Lời này còn chưa nói ra đã bị Quý Trường Tranh chặn lại.
"Hứa Đông Thăng còn không phải bị đánh đó sao?"
Câu này khiến chủ nhiệm Lý không phản bác được.
Hứa Đông Thăng cũng là chàng trai đẹp trai cao 1m85, nghe nói còn luyện võ mấy năm.