Về nhà mới nhìn thấy Kiến Minh của chị ta bình an vô sự.
Nhìn thấy chị Thẩm hoảng hốt rời khỏi đại viện, Thẩm Mỹ Vân không biết nên nói gì, cô thì thầm trong lòng.
Thẩm Mỹ Vân, tôi đã trả thù cho cô.
Cũng đã bảo vệ ba mẹ cho cô.
Từ nay về sau, tôi chính là Thẩm Mỹ Vân!
Thẩm Mỹ Vân quay vào nhà, Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà dìu nhau từ dưới đất chậm rãi ngồi lên ghế.
Miên Miên ở bên cạnh, như một người lớn, cẩn thận dìu từng người.
Lúc thì đỡ người này, lúc thì đỡ người kia.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thấy Thẩm Mỹ Vân đi vào, sắc mặt Thẩm Hoài Sơn phức tạp, vừa sợ hãi, nhưng vẫn hỏi: "Mỹ Vân, vừa rồi con nói thế là có ý gì?"
Họ không phải không thấy cảnh nhà mình gặp nạn chị Thẩm đến hóng hớt.
Thẩm Mỹ Vân cụp mắt xuống, hàng mi dày rậm hắt bóng trên làn da trắng mịn.
Cô nhẹ giọng nói: "Không có gì, con chỉ tiện tay để người nhà họ Lý ở đầu cầu đến, ngoài ra còn viết một lá thư cho đội dân quân."
Nhân chứng vật chứng đều có Thẩm Kiến Minh không trốn được. Không c.h.ế.t cũng phải bị lột da.
Dù sao đàn ông đã kết hôn lại lừa gạt phụ nữ làm người ta to bụng, đây là vấn đề nghiêm trọng về nếp sống của nam nữ.
Ngay cả cái c.h.ế.t cũng trở thành một thứ xa xỉ.
Lời này cô vừa nói ra cả căn nhà đều im lặng, chỉ còn tiếng thở nặng nề của Thẩm Hoài Sơn.
"Con..."
Ông ấy còn chưa nói xong, Trần Thu Hà đã mắng xối xả: "Con cái gì mà con? Thật hả lòng hả dạ, tôi thấy Mỹ Vân làm vậy rất tốt!"
"Thẩm Hoài Sơn, chỉ có thể để nhà họ bắt nạt chúng ta, không thể để chúng ta trả thù sao? Anh có quên con gái ruột của anh suýt c.h.ế.t trong tay họ không, chưa kể nhà chúng ta gặp nạn, anh xem chị dâu anh làm thế nào? Còn không bằng những người hàng xóm trong đại viện, người hàng xóm còn biết giúp đỡ chúng ta, còn họ thì sao?"
"Họ đến hôi của, hóng hớt, kiếm chác, chỉ không nghĩ đến việc giúp đỡ chúng ta."
Thẩm Hoài Sơn còn chưa kịp mở miệng thì đã bị vợ mắng cho một trận.
"Không phải, Thu Hà, anh không có ý đó, anh cũng định khen Mỹ Vân làm tốt."